Trao Quyền Duy Nhất

Chương 83: Chương 83




Nhiệt độ có thể truyền nhiễm.

Từ trước tới này, những gì anh nhận được từ Thẩm Nhạn đều là tình cảm ấm áp nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên anh thấy “lạnh lẽo”, chợt giống như một giấc mộng dài.

Giống mùa đông tuyết rơi, mặt hồ đóng băng.

Không chỉ rét lạnh, còn cứng rắn.

Không dễ tan chảy...

“Anh... có muốn nằm một lúc không?” Tề Tĩnh mấp máy miệng, nhẹ nhàng hỏi.

Cách nói của anh giống một người đang bước đi trên mặt băng, cố gắng giữ thăng bằng, cẩn thận từng bước đi về phía trước.

Vừa rồi Thẩm Nhạn đã buông anh ra.

Buông, chứ không phải đẩy.

Điều đó chứng tỏ anh vẫn có thể thử nỗ lực một phen, cố gắng giúp hắn sắp xếp trước khi rời khỏi căn phòng này.

Quả nhiên, Thẩm Nhạn mệt mỏi gật đầu. Ánh mắt Tề Tĩnh sáng lên, vội vã nhẹ nhàng nâng cánh tay hắn lên, đỡ hắn nằm xuống giường nhỏ trong phòng sách: “Dù sao em cũng thi xong rồi, anh cứ nằm đây nghỉ ngơi thật tốt đi. Lát nữa em tới gọi anh.”

Trong phòng vẫn không bật đèn, hai người bọn họ giống như một đôi người mù chậm rãi bước đi.

Nhưng Tề Tĩnh có thể thấy được người bên cạnh chậm rãi dựa vào anh, thậm chí còn vươn tay ra, đè lên bàn tay anh đang nâng cánh tay hắn.

Tư thế này hình thành rất tự nhiên khiến Tề Tĩnh khẽ thở phào, cảm thấy như được an ủi.

“Qua bên này đi.”

Anh để Thẩm Nhạn ngồi xuống giường, sau đó tung chăn, nhìn người kia chậm rãi chui vào trong chăn, dường như trái tim anh cũng bị bỏ vào một nơi ấm áp hơn, cảm giác lạnh lẽo mất mát dần biến mất. Anh cũng bò lên giường, chen vào dưới chăn, tựa vào người Thẩm Nhạn. Nhiệt độ cơ thể của hai người sẽ giúp chăn mau chóng ấm lên.

“Ngủ đi.”

Thẩm Nhạn nằm, Tề Tĩnh ngồi. Tư thế này khiến anh muốn nói chuyện thì phải cúi đầu, môi dán bên tai hắn.

Lúc thì thầm, anh tiện thể hôn lên tóc mai Thẩm Nhạn, ngón tay vuốt ve dọc theo mái đầu, dịu dàng vỗ vễ, chơi đùa cùng tóc hắn.

Dường như cảm thấy thoái mái, hô hấp Thẩm Nhạn chậm rãi trở nên đều đều, đôi mày nhíu lại bị đầu ngón tay Tề Tĩnh vuốt phẳng ra, cả người không nhúc nhích, nhắm mắt nằm ngửa.

Nhưng Tề Tĩnh biết hắn đang không ngủ. Mắt hắn vẫn hơi nảy lên, chứng tỏ trong lòng vẫn rối bời, đang giãy dụa.

Anh đang nghĩ gì thế?

Thật ra Tề Tĩnh rất muốn hỏi câu này, nhưng nếu Thẩm Nhạn muốn yên tĩnh một mình, tức là hắn không muốn trả lời câu hỏi đó.

“Đừng nghĩ nhiều quá.” Anh chỉ có thể trong phạm vi hữu hạn mà nói một câu như vậy.

“Ừ.”

Thẩm Nhạn mơ hồ đáp lại. Lời hồi đáp không rõ ràng, nhưng còn hơn là lặng thinh.

Trước khi lớp băng tan vỡ, người đứng trên mặt băng không thể nào nghe được tiếng nước chảy, chỉ có không gian cô quạnh tĩnh mịch. Mà anh chỉ có thể chấp nhận sự thật này.

Tề Tĩnh lặng lẽ ôm hắn một cái. Khi ổ chăn ấm áp lên, Tề Tĩnh giữ lời đứng dậy khỏi giường, yên lặng dịch góc chăn cho hắn, rồi im lặng rời khỏi phòng, cho hắn cơ hội một mình điều chỉnh tâm trạng.

Trở lại trước máy tính, hóa ra tai nghe bị anh ấp nóng đã trở lạnh, tâm trạng cũng vậy. Nỗi niềm mừng rỡ mười phút trước bây giờ biến mất sạch như bị dội nước lạnh. Những gì còn sót lại chỉ là cảm giác nghẹn ngào ở cổ họng, không đau mà vẫn hít thở không thông.

“Em... vì anh nên mới cố gắng như vậy.” Tề Tĩnh đeo tai nghe lên, động tác uể oải, không hề nhiệt tình.

Nếu như Thẩm Nhạn vẫn luôn giữ im lặng, vậy thì tối hôm nay dẫu anh thắng hay thua cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Một khi sinh ra suy nghĩ như vậy, dù điểm cao tới đâu cũng chỉ là con số.

Tề Tĩnh nghĩ tới đây, vội vã lắc lắc đầu: “Không... không thể nổi giận. Đã hứa với nhau rồi, nếu em thắng Đồng Tước Đài, anh sẽ nói cho em biết chuyện em không biết.”

Thẩm Nhạn, anh sẽ giữ lời, đúng không?

Thẩm Nhạn luôn giữ chữ tín, chỉ cần hắn đồng ý, nhất định sẽ thực hiện.

Nét mặt Tề Tĩnh cứng đờ, chậm rãi đeo tai nghe vào. Số thứ tự của anh cách Đồng Tước Đài tám người, hiện tại đã qua hai mươi phút, chắc cũng tới lượt hắn rồi.

Lúc này, thí sinh số 24 vừa kết thúc, đang trong giai đoạn bỏ phiếu, người tiếp theo chính là Đồng Tước Đài.

Danh tiếng của Tiếng pháo vang trời đã bị Tề Tĩnh đè bẹp, fan của hắn không còn gào thét mạnh mẽ như trước nữa, im miệng cả rồi. Nhưng bầu không khí trên khung bình luận vẫn náo nhiệt, thí sinh số 24 còn chưa kịp xuống mic, khung chat đã bị fan Đồng Tước Đài spam đầy khẩu hiệu.

Người nghe 1: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. °Cuối cùng cũng đến lượt Đồng Tước Tước lên sân khấu! Quá kích động!!

Người nghe 2: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. °Đồng Tước Tước cố gắng lên! Áp đảo hết đối thủ! Thể hiện phong độ tổng công!

Người nghe 3: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. °Đồng Tước sama, em vĩnh viễn yêu anh nhất, không cần nghi ngờ!!

Người nghe 4: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. °Đồng Tước sama, cố gắng lên!! Điểm của thí sinh có cao tới mấy, khi anh lên sân khấu nhất định sẽ nhận được điểm cao hơn!! Chúng em tin vào điều này!!

Người nghe 5: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. °Đúng vậy! Bằng thực lực của anh khiến cho đám quê mùa ngu ngốc kia câm miệng lại!

Người nghe 6: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. °Em luôn giữ chặt phiếu của mình, không vote cho ai, chỉ vì đợi Đồng Tước Đài lên sân khấu! Em chỉ vote cho anh, không vote cho người khác! Chẳng hỏi ngày về em cũng không vote! Hừ! (ngại quá, em thật sự là fan trung thành của Đồng Tước đại nhân~)

...

...

“Tới đây đi.” Ánh mắt Tề Tĩnh kiên định chẳng sờn, nhìn thẳng vào màn hình, chậm rãi nói, “Hãy để tôi xem thử diễn xuất của đại thần, thực lực của đại thần.”

Cứ tới đây đi.

Biểu diễn xong, giám khảo chấm điểm xong, bỏ phiếu xong, ai cao ai thấp sẽ biết ngay. Anh cầu còn không được.

“Trong cuộc thi này, người khác thế nào cũng được, tôi chỉ quan tâm cuộc đấu giữa tôi và anh.” Bởi vì hắn là tiền cược của anh và Thẩm Nhạn. Ngoại trừ điều này, hắn không còn giá trị nào khác.

Nhưng dường như bản thân Đồng Tước Đài không nghĩ như vậy...

“Có vẻ như mọi người hiểu lầm tôi rồi.”

Thanh âm đã lâu không nghe thấy vang lên bên tai, Tề Tĩnh cảm thấy như trở về ngày hẹn nhau đối kịch, anh vẫn luôn ấn tượng về giọng nói mang đầy hormone giống đực này. Trời sinh cho hắn một thanh âm ưu việt, có lợi thế bẩm sinh mà Tề Tĩnh không thể phủ nhận, càng đừng nói tới các fan hâm mộ bị hắn mê hoặc.

“Thật ra tôi không cố ý xúc phạm các thí sinh khác. Các fan của tôi cũng không có ý đó. Bọn họ chỉ là những cô gái nhỏ đáng yêu, không có ác ý.”

Đây là lời dạo đầu của Đồng Tước Đài.

Hắn thoải mái bảo vệ, bênh vực fan như vậy càng khiến “những cô gái nhỏ đáng yêu” kia điên cuồng hơn, tự hào vì mình không chọn sai thần tượng.

Cách nói và thanh âm của hắn làm Tề Tĩnh nhớ tới bao bì của những sản phẩm hàng hiệu cao cấp, tinh xảo bắt mắt, khiến người tiêu dùng quên đi chất lượng sản phẩm bên trong. Nhưng không thể không thừa nhận, đây là một loại kỹ xảo buôn bán, hơn nữa còn thực hiện rất thành công, không thể chê trách.

“Đặc biệt là... Chẳng hỏi ngày về.” Đồng Tước Đài bất ngờ nhắc tới ID của anh, còn khẽ cười.

Tề Tĩnh nghe vậy, thân thể bất giác hướng về phía trước, cảnh giác chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn.

Anh không muốn trở thành hoa văn trên tờ giấy bọc này.

Nhưng hiển nhiên là tờ giấy bọc đã được thiết kế sẵn: “Quan hệ giữa tôi và Chẳng hỏi ngày về rất tốt, chúng tôi thường đối kịch với nhau, phối kịch cùng nhau, tôi còn từng mới cậu ấy tới thành phố của tôi.”

Tề Tĩnh sửng sốt, nhất thời vô thức bật ra hai tiếng “ha ha“.

Đối kịch với nhau là thật, nhưng chỉ có một lần. Hơn nữa còn được tiến hành trong tình trạng bất đắc dĩ hùa theo.

Phối kịch cùng nhau cũng là thật, nhưng chỉ có một lần, còn khiến anh bị bêu danh xấu.

Về phần lời mời kia...

Nếu như hắn đang ám chỉ có weibo có tới ba nghìn cái tag mới miễn cưỡng mời thì đúng là có thật.

“Vậy nên nếu nói tôi có xích mích gì với cậu ấy... Đó nhất định là hiểu lầm.” Đồng Tước Đài cười vàng, giải thích một mặt khác của các ngôn luận trên khung bình luận.

“Ồ...” Tề Tĩnh nhướng mày, cũng cười trước màn hình.

Cười thì cười, nhưng ấm hay lạnh, trong lòng hiểu rõ.

“Vậy thí sinh số 25 Đồng Tước Đài, anh chuẩn bị xong chưa, tôi có thể để mic lại cho anh.” Chất giọng của Đồng Tước Đài quả thật khiến người nghe thấy rất dễ chịu, ngay cả Khúc nhạc dương xuân cũng không ngoại lệ. Tề Tĩnh có thể nhận thấy câu hỏi thăm của cô mềm mại hơn nhiều, còn hơi cười cười, thể hiện sự dịu dàng nữ tính.

Rõ ràng cục diện đã nghiêng về phía Đồng Tước Đài.

Tề Tĩnh hít sâu một hơi, lẳng lặng đợi hắn bắt đầu đọc lời thoại. Thời gian 120 giây hiện ra theo cửa sổ đếm giờ như Khúc nhạc dương xuân đã tuyên bố, rõ ràng khoảng cách giữa từng giây là giống nhu, nhưng Tề Tĩnh chợt có ảo giác như con số nhảy rất nhanh, nỗi lo âu bị lời dạo đầu của hắn kích thích, ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của anh.

Nhưng mà không sao.

Điều quan trọng không phải anh nghĩ cái gì, mà là đối phương diễn thế nào.

Lúc này, trong tai nghe đột nhiên truyền ra tiếng thở dài sâu kín: “Hừ...”

Gần như trong nháy mắt, Tề Tĩnh thấy sau lưng rét lạnh, lông tơ dựng đứng, ngón tay run lẩy bẩy, suýt nữa ném chuột.

Cái gì...

Cái gì...

Cách mở màn này, cách thở dài này... Rõ ràng là...

“Trẫm không hiểu...” Đồng Tước Đài dùng giọng điệu mang vẻ bệnh tật mà nói những lời này, tiết tấu chậm rãi, ngập ngừng, vừa căm hận vừa phiền muộn, lớn giọng quát: “Ngày nay thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, sao vẫn còn bè lũ phản bối làm loạn?”

Khi Đồng Tước Đài đọc xong câu đầu tiên, Tề Tĩnh đã có thể khẳng định.

Từ tốc độ nói cho tới cách ngắt nghỉ, đều giống như đúc những gì anh từng diễn. Ngay cả tư thế cử động trên ghế rồng cũng giống hệt.

Điều khác biệt là chất giọng của Đồng Tước Đài thể hiện ưu thế rõ rệt, cho dù độ tinh tế của diễn xuất không bằng anh, nhưng chất giọng đã đạt tới trình độ có thể che đậy tất cả tỳ vết, khiến thính giả tập trung chú ý vào giọng nói trầm thấp dễ chịu ấy, không nhận ra sự cứng đơ của diễn xuất.

Diễn xuất cứng đơ, bởi vì đây chỉ là bắt chước, không phải biểu diễn.

Đồng Tước Đài... định hoàn toàn rập khuôn theo anh sao?

Tề Tĩnh đứng bật dậy, không biết mình đã tức giận tới mức phát run, suýt nữa rút phăng tai nghe ra. Anh thoáng tỉnh táo lại, nhận ra điều duy nhất mình có thể làm chỉ là rút hết dây rợ cắm vào máy tính, ngoài ra không làm được gì khác, không ngăn cản được gì.

Thật ra cũng có rất nhiều người phát hiện ra điều này, chẳng qua không mấy ai dám đứng ra chất vấn.

Cho dù nghi ngờ, chắn chắn sẽ bị phản bác.

Người nghe 1:... Là ảo giác của tôi sao? Cách diễn của số 25 giống hệt số 16... (⊙_⊙;)

Người nghe 2: Giống như mọi người nói trên khung chat thôi, chắc số 25 chính là thầy của số 16?? Nếu họ thật sự có quan hệ này, biết đâu đã thảo luận cách diễn với nhau từ trước, cách diễn giống nhau cũng phải. Chẳng phải số 25 nói quan hệ giữa họ rất tốt sao??

Người nghe 3: Thì ra không chỉ có mình tôi thấy họ diễn giống nhau... Nhưng tôi nghĩ số 25 đang bắt chước số 16...

Người nghe 4: Này này, đừng có tùy tiện vu oan cho người khác. Chẳng phải cái tên Pháo gì đó cũng biểu diễn giống thí sinh khác hay sao?? Sao các cô không nói anh ta bắt chước? ╮(╯▽╰)╭

Người nghe 5: Nhiều thí sinh tham gia thi như vậy, cách diễn giống nhau là chuyện bình thường. Diễn cùng một vai, cùng một yêu cầu, nếu cách hiểu giống nhau thì mọi người diễn đều như nhau! Hơn nữa, quan hệ giữa Đồng Tước Tước và Chẳng hỏi ngày về rất tốt, chắc anh ấy đã dạy Chẳng hỏi ngày về diễn như vậy. Thầy và trò diễn giống nhau thì sao??

Người nghe 6: ~(≧▽≦)/~ Xét về chất giọng thì tôi thích người này hơn... (a a a a người ta cuồng giọng tổng công)

...

...

Cục diện trước mắt sai lầm đến cực điểm, Tề Tĩnh giận tới mức bật cười.

Thành thật mà nói, lập luận phản bác của họ không sai... Trước anh, bao gồm cả Tiếng pháo vang trời, có rất nhiều thí sinh diễn giống nhau... Ví dụ như đế vương thì phải có uy rồng, cách hoàng đế nổi giận, cách ngắt nghỉ...

Nhưng cách diễn từng chi tiết của mỗi người là khác nhau, trong đó Tiếng pháo vang trời nổi bật nhất, đặc sắc nhất.

Còn trong tình huống này, hoàn toàn không thể đoán được ai đang bắt chước ai.

Cách hiểu của Tề Tĩnh và những người khác về vai diễn này không giống nhau, đương nhiên cách diễn cũng khác biệt.

Tiếng thở dài khi mở màn đầu màn một, sự điên cuồng khi ngồi trên ghế rồng... Các chi tiết đều do anh vừa cân nhắc vừa sáng tạo trong quá trình nhìn lời thoại, kết hợp với nội dung nguyên tác, có thể nói là “Xương đế” của một mình Chẳng hỏi ngày về.

Đồng Tước Đài không bắt chước suy nghĩ của anh.

Hắn bắt chước thành quả của anh, thành quả được ban giám khảo chấm điểm cao nhất trong cuộc thi tối nay. Lý do rất đơn giản... Nếu như bắt chước, tất nhiên sẽ chọn cái tốt nhất để bắt chước, nếu không sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

“Ghê tởm...”

Tề Tĩnh nhìn dây tai nghe bị mình vo tròn, ngón tay và giọng nói đều run rẩy.

Ban đầu, anh cho rằng mình chỉ đang phẫn nội, nhưng tới lúc này, một nỗi sợ hãi bỗng trào lên.

Nếu như không thể chứng minh đối phương đang bắt chước mình, lấy mình làm đá kê chân, vậy thì anh thua rồi.

Khi thua kém về chất giọng, nếu cách diễn giống nhau, rất có thể anh sẽ thua, không chỉ thua trong cuộc thi này, còn thua trong ván cược với Thẩm Nhạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.