Đi theo Mễ Mễ trở lại phòng mình, Nhiễm Tích cũng tương tự bị Mễ Mễ thẩm vấn.
Mễ Mễ ngồi phía đối diện Nhiễm Tích, nhìn Nhiễm Tích im lặng không lên tiếng mà từng chút một ăn sáng, con mắt thỉnh thoảng đảo vài vòng nhìn Mễ Mễ một cái, đây rõ ràng là cô đang chột dạ.
“Em không muốn nói gì với chị sao? Tại sao em lại ở trong phòng Hứa Diệc Châu vậy?”
Nhiễm Tích cúi đầu, cái miệng nhỏ vẫn tiếp tục uống cháo, ở trong lòng đang lựa lời mà nói, một lát sau ngước mắt lên, “Cái kia, ngày hôm qua em đi tản bộ một chút thì lúc trở về lại đụng phải thầy Hứa, anh ấy nhờ em giúp một việc, sau đó em đi vào phòng anh ấy. Vì em gái anh ấy uống rượu say, nên thầy Hứa đi xuống dưới mua thuốc giải rượu, còn em thì giúp chị ấy thay quần áo. Về sau lúc em chuẩn bị đi về, đạo diễn cùng biên kịch lại đến, nên em không đi được, sau đó lại không cẩn thận mà ngủ quên mất, ách, nên ngủ lại ở phòng anh ấy.” Sau cùng cảm giác mình kể lại thật mạch lạc và rõ ràng, lời ít mà ý thì nhiều, còn phối hợp gật đầu, “Không có sai, chính là như vậy.”
Nghe được đạo diễn cùng biên kịch đến, Mễ Mễ sợ hãi kêu lên, vội hỏi: “Có bị người khác nhìn thấy không?”
“Có em gái của thầy Hứa, còn có anh Chu Giang thì có tính không?”
“Không bị những người khác nhìn thấy là được.” Mễ Mễ thở phào nhẹ nhõm, thân thể tựa lưng về ghế dựa phía sau, vẫn không quên quở trách Nhiễm Tích, “Em nên chú ý một chút đi, một cô bé mà lại ở cùng phòng với một người đàn ông còn độc thân, nếu như mà bị người nào khác trông thấy, em sẽ bị người khác nghĩ bậy, còn sẽ bị đám fan của Hứa Diệc Châu giết chết.”
“Chao ôi, đây là chuyện ngoài ý muốn mà, chị yên tâm đi, lần sau chuyện này sẽ không xảy ra nữa, em nhất định sẽ rời đi trước khi ngủ quên mất.”
“Em còn nghĩ có lần sau hả!” Mễ Mễ cao giọng nói.
“Không không không, không có lần sau nữa.” Nhiễm Tích vội vàng khoát tay, sau đó lại đáng thương nhìn chằm chằm Mễ Mễ mà thương lượng, “Chị Tiểu Mễ, chị có thể đừng nói cho chị Dư Huyên biết được không, chị ấy mà biết nhất định sẽ mắng chết em.”
...
Sau khi bọn họ thay đồ xong liền đi đến phim trường quay phim.
Hôm nay phần diễn của Nhiễm Tích không nhiều lắm, quay xong liền nằm ở phòng nghỉ xem kịch bản.
Cửa phòng nghỉ từ bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Nhiễm Tích chạy tới mở cửa.
Một người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa, trên mắt mang một chiếc gọng kính màu vàng, trên người còn mặc cái áo khoác màu trắng trong phòng thí nghiệm lúc nãy.
“Thầy, thầy Hứa ạ” Nhiễm Tích ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, Hứa Diệc Châu đến phòng nghỉ của cô làm gì vậy? Tối hôm qua còn ngủ ở phòng của anh, hiện tại cô thật lúng túng nha! Đợi chút, làm sao cô có thể đến được một căn phòng khác mà không phải là phòng của em gái anh ấy được nhỉ? Khẳng định là thần tượng ôm cô đi qua đó rồi, trời ạ, thần tượng sẽ không cảm thấy cô nặng chứ?
Hứa Diệc Châu nhìn vẻ mặt của cô bé trước mặt biến đổi liên tục, không khỏi bật cười.
“Vừa mới đụng phải trợ lý của em, cô ấy nói là em đang ở đây.”
“À, cái kia, thầy Hứa tìm em là có việc gì sao?”
“An Nam nói muốn mời em đi ăn cơm, hẹn em buổi tối cuối tuần này, em ấy bảo tôi đến hỏi em có rảnh hay không?”
Chị An Nam muốn mời cô ăn cơm à, cô còn nhớ thần tượng cũng từng mời cô đi ăn cơm... An Nam mời cô, thần tượng cũng mời cô? Vậy là cả hai người cùng mời sao?
Thu hồi lại suy nghĩ của mình, Nhiễm Tích nói: “Dạ vâng, em rảnh, cái kia, chị An Nam trở về rồi ạ?”
“Ừ, tôi đã nhờ Chu Giang đưa em ấy trở về. Em ấy còn muốn đến đây nhìn em quay phim, nhưng tôi không cho em ấy lại đây.”
Lời nói của Hứa Diệc Châu nhẹ như mây bay, nhưng mà dường như Nhiễm Tích nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của Hứa An Nam lúc rời đi...
Hứa Diệc Châu đi rồi, Nhiễm Tích cũng không có tâm tình xem kịch bản nữa, co quắp ngồi trên ghế sofa cùng Trữ Phàm tán gẫu.
Nhiễm Tích: *vẻ mặt thẹn thùng* *vẻ mặt thẹn thùng*
Trữ Phàm: Mùa xuân đến à?
Nhiễm Tích: Ha ha, cậu đoán xem, hôm qua tớ đã làm cái gì?
Trữ Phàm: Ngủ với thần tượng cậu à.
Nhiễm Tích: Thưa cậu thân mến, xin hãy nhớ đến thân phận nữ nhi của tớ, mà hãy suy nghĩ thuần khiết đi! Ha ha ha, nhưng mà cũng có liên quan đến việc ngủ á.
Trữ Phàm: Cho nên, cậu ngủ với ai?
Nhiễm Tích: Tớ ngủ trên giường trong phòng của anh Diệc Châu!!! *vung hoa vung hoa*
Trữ Phàm: Thiếu nữ, cậu có chút nham hiểm nha. Kêu anh Diệc Châu như thế... Không phải là thầy Hứa sao?
Nhiễm Tích: Cái này cậu không hiểu đâu, thầy Hứa là ở trước mặt anh ấy gọi, để bày tỏ sự tôn kính, còn anh Diệc Châu là âm thầm gọi, biểu hiện sự mê muội của tớ đó.
Nhiễm Tích kể lại cho Trữ Phàm chuyện ngày hôm qua, lại còn nói chuyện Hứa An Nam muốn mời cô đi ăn cơm.
Trữ Phàm: Được rồi, tớ chỉ có thể chúc cậu may mắn, cùng em gái của anh Diệc Châu của cậu quan hệ thật tốt, nói không chừng còn có thể biết chút ít tình báo nội bộ, giống như là anh Diệc Châu nhà cậu còn đái dầm đến năm bao nhiêu tuổi...
Nhiễm Tích: Ha ha ha ha ha, tớ cũng nghĩ như thế, lão Thiết, chỉ có cậu là hiểu tớ!
...
Hứa An Nam ở nhà ngồi chờ, cuối cùng cũng đợi được đến cuối tuần. Cô đã sớm đặt vé máy bay rồi, bây giờ chỉ còn chờ đến cuối tuần để bay đến địa điểm quay phim thôi.
Khi cô đến sân bay là do Chu Giang đến đón cô, Chu Giang trông thấy Hứa An Nam xách bao lớn bao nhỏ, lắc lắc đầu nói, “Tiểu tổ tông ơi, em định dọn nhà luôn à?”
“Hừ, lần trước là do em chuẩn bị không đầy đủ, lần này em đã nói chuyện với ba mẹ rồi, muốn đến đây ở với anh em vài ngày, mọi người có đuổi em cũng không đi đâu.”
Đi theo Chu Giang đem hành lý đặt vào phòng Hứa Diệc Châu, cô lại cùng Chu Giang đi đến trường quay.
Lúc đến trường quay cũng đã khoảng bốn giờ chiều, mọi người đang quay cảnh ngoại cảnh. Hứa An Nam đi theo phía sau Chu Giang, làm không ít người hướng ánh mắt nhìn cô, tất cả mọi người đều tò mò không biết cô gái xinh đẹp đi theo trợ lý của Hứa Diệc Châu cùng Hứa Diệc Châu có quan hệ như thế nào.
“Anh!” Anh cô quả nhiên là đi đến đâu cũng được chú ý, Hứa An Nam nhìn một cái liền thấy anh trai nhà cô.
Mọi người đều hiểu rõ gật đầu, thì ra là em gái của Hứa ảnh đế.
“Tới rồi à.” Hứa Diệc Châu vẫy vẫy tay Hứa An Nam, tiểu trợ lý đưa đến một cái ghế cho Hứa An Nam ngồi xuống. Hứa Diệc Châu chỉ vào nơi đang quay phim, “Này, em không phải là muốn nhìn thấy Tích Bảo nhà em quay phim sao, ở đằng kia kìa.”
Hứa An Nam vội vàng quay đầu lại nhìn.
Cảnh quay hôm nay là Meo Meo cùng Giang Hàn chơi đùa trong công viên, chủ yếu là cho mọi người thấy quan hệ ngọt ngào thân mật của hai người.
Nhiễm Tích mặc một chiếc áo liền váy màu trắng, làn váy theo gió thấp thỏm tạo thành những nếp nhăn, lộ ra hai cái đùi bóng loáng. Tóc cô mềm mại được vén ra sau đầu, ánh mặt trời chiếu vào, làm những lọn tóc tựa như có ánh hào quang. Điều bắt mắt nhất chính là nụ cười tươi tắn sáng sủa của cô, mặt cô cong cong lên, hai bên gò má còn có lúm đồng tiền nho nhỏ. Đôi mắt sáng rực rỡ, đầy vui vẻ, khiến người ta vừa thấy đã không muốn dời con mắt đi...
Hứa Diệc Châu mím môi, cảm thấy nụ cười kia thật có sức cuốn hút đặc biệt, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái cực kỳ.
“Thật, thật xinh đẹp nha!” Bên tai truyền đến một câu cảm khái của em gái nhà mình, “Em ấy thật xinh đẹp, diễn lại tốt như thế, chậc chậc, tiền đồ sau này vô hạn nha!”
“Cut!” Đạo diễn hô, “Nhất Hằng này, sao cậu lại nhìn đến ngây người như vậy? Tại sao không có phản ứng gì thế?”
Dưới ánh mặt trời chàng trai thẹn thùng gãi gãi đầu, “Ngại quá.”
Đạo diễn hiểu rõ “Ha ha” cười một tiếng, “Được rồi được rồi, chúng ta quay lại một lần nữa! Mọi người chuẩn bị vào vị trí!”
Bên kia quay lại một lần nữa, chàng trai cô gái trong ánh mặt trời chạy nhanh, nhìn đẹp cực kỳ...
Hứa An Nam nhìn anh trai nhà mình một cái, thấy Hứa Diệc Châu đang không chớp mắt nhìn qua nơi quay phim, cô nhếch môi cười, lành lạnh nói: “Người kia là Ngô Nhất Hằng đúng không, em nhớ là hai người bọn họ từng đóng rất nhiều phim với nhau, là thanh mai trúc mã nha, nhìn thật xứng đôi!”
Hứa Diệc Châu hạ mí mắt, một lát lại ngước mắt nhìn sang em gái, “Xứng sao?”
Hứa An Nam nhìn không ra tâm tình trong ánh mắt của Hứa Diệc Châu, đến cùng là nghiêm túc hay là đang uy hiếp đây? Cô lập tức cười ha hả: “Cũng không... xứng lắm,“ nghĩ nghĩ lại thêm một câu, “Cùng anh là xứng nhất.”
Sau đó Hứa An Nam liềm nhìn thấy khóe môi Hứa Diệc Châu khẽ giơ lên, nhưng giọng nói lại rất bình thường, tựa như là đang giáo dục cô, “Đừng có nói lung tung, không có gì hết.”
Liếc mắt, thật sự là buồn cười, không có gì mà anh lại vui vẻ vậy sao?
...
Lúc kết thúc công việc đã là hơn năm giờ chiều, cùng mọi người nói “Vất vả rồi”, Nhiễm Tích nghe thấy ở không xa có người kêu cô, “Tích Bảo!”
Nhìn theo giọng nói phát ra, cô nhìn thấy Hứa An Nam đang hưng phấn ngồi bên cạnh Hứa Diệc Châu đang vẫy vẫy tay cô.
Nhiễm Tích nhận điện thoại từ tay Mễ Mễ, “Chị Tiểu Mễ, em đi trước nha.” Nói xong còn vỗ vỗ cánh tay Ngô Nhất Hằng, hướng cậu giơ giơ cái cằm lên, “Đi đây.”
“Đi đâu vậy?” Ngô Nhất Hằng cũng nhìn thấy Hứa Diệc Châu và Hứa An Nam.
Nhiễm Tích cười đầy bí hiểm, “Cùng thần tượng đi ăn cơm nha, anh không được đi cùng đâu! Ha ha, bái bai!” Một bên chạy chậm về phía hai anh em, một bên hướng về phía Ngô Nhất Hằng cùng Mễ Mễ phất tay tạm biệt.
Hứa An Nam lành lạnh nói một câu, “Hai người bọn họ thật thân thiết nha, quan hệ cũng thật tốt, fan couple họ thật có phúc quá đi.”
Hứa Diệc Châu nhìn cô một cái, không lên tiếng.