Ở nhà nhàn nhã không có việc gì, Tô Tô lật qua lật lại tấm lịch, thế nhưng ngoài ý muốn khiến cô phát hiện một chuyện, vì vậy nằm ở trên giường lấy điện thoại ra gọi.
Này, Tiểu Lương, đang làm gì vậy? Đều vứt hết đi, quét dọn cái gì, tối nay tới nhà chúng tôi ăn cơm tối. Đúng rồi, lão bà bà thích ăn vịt nướng, trên đường nhớ ghé qua Toàn Tụ Đức mang một ít tới đây, đúng rồi, còn nữa, Lão Thẩm gần đây thích ăn sữa chua. . . . . .
Đầu điện thoại bên kia Tiểu Lương khinh bỉ liếc mắt: thím họ, muốn ăn cái gì cứ nói thẳng đi, không cần phải dùng bà nội cùng chú họ làm bia đỡ đạn đâu.
Không lâu sau, Tiểu Bạch cũng nhận được một cuộc điện thoại tương tự, nhưng là cô và Mạc Tiểu Lam đã về nhà ăn tết rồi. Tô Tô nghe nói như thế, giận đến mức từ trên giường nhảy lên: "Cậu cũng quá khốn kiếp đi, sao lại chẳng nói gì với mình, đột nhiên nói đi là đi. Mấy ngày trước không phải vẫn còn ở sao! Con mẹ nó, cậu thật là không có tim không có phổi, chị đây yêu thương cậu. . . . . ."
Tiểu Bạch lấy điện thoại để ra xa một chút, đợi cô mắng gần xong mới cười hắc hắc hai tiếng: "Không phải là vì sợ để Tô đại gia cậu tiễn sẽ khóc đến quá thảm sao, cậu yên tâm đi, mình theo Mạc Tiểu Lam qua hết năm sẽ trở lại, à, dì gọi mình đi ăn bánh chẻo, tối sẽ nói chuyện tiếp với cậu."
Nói xong, Tiểu Bạch liền cúp điện thoại, sau đó cô ngồi ở trên ghế sa lon khóc lên.
Mạc Tiểu Lam nghe được âm thanh, từ bên trong chạy đến, khẩn trương hỏi: "Tiểu nha đầu, khóc cái gì."
Tiểu Bạch nhào vào trong ngực anh, đem nước mũi bôi tứ tung lên áo anh, thanh âm buồn bực nói: "Em muốn gặp cha và dì. Mạc Tiểu Lam, chúng ta về nhà đi, bọn họ biết cũng không sao, đến lúc đó chỉ cần thái độ chúng ta kiên định, bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta. . . . . . Nếu là thực sự bất đắc dĩ, chúng ta sẽ giả bộ tách ra, không phải thật đâu. Em muốn về nhà, sắp hết năm rồi, khẳng định cha và dì đang ở nhà chờ chúng ta, nếu như chúng ta không về, bọn họ hẳn là sẽ rất khổ sở, rất thất vọng, rất thương tâm. . . . . ."
Giờ khắc này hai người bọn họ đang ở trong một nhà khách, bởi vì mấy ngày trước trưởng bối biết được sự tình của hai người bọn họ, rất tức giận, muốn bọn họ lập tức trở về nhà. Cho nên Mạc Tiểu Lam mang theo Tiểu Bạch bỏ trốn, trốn tới một nhà khách, đáng tiếc lúc này mới ở không tới nửa ngày, Tiểu Bạch đã không chịu nổi.
Mạc Tiểu Lam sờ sờ đầu của cô, bất đắc dĩ: "Được rồi, em dọn dẹp hành lý đi, anh đi mua vé."
Tô Tô đi vào phòng làm việc của Lão Thẩm, lúc nhìn thấy Lão Thẩm, cô đột nhiên hỏi một câu: "Lão Thẩm, công ty của các anh ăn cơm tất niên chưa?"
"Còn chưa, thế nào, em cũng muốn đi à?" Lão Thẩm đưa tay ôm cô vào lòng.
Cô tự giác ôm chặt cổ Lão Thẩm, ghé vào sát tai anh nói: "Em đề nghị là, không nên đi khách sạn, rất nhàm chán. Tối nay đến nhà chúng ta đi, em xuống bếp. . . . . ."
Lão Thẩm nhịn không được, phốc một tiếng bật cười: "Anh cảm thấy bọn họ vẫn tương đối thích ra bên ngoài ăn chực một bữa, ít nhất không có nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe ra hàm ý nhạo báng từ trong miệng Lão Thẩm, Tô Tô vội chẹt cổ anh, nhỏ giọng rống lên: "Lão Thẩm thối, ngứa da có phải không, em định là sẽ xuống phòng bếp đi giám đốc, để cho anh cầm muôi! Nếu như anh không muốn làm, chúng ta cũng có thể đến khách sạn quen gọi một bàn, mấu chốt là trong nhà sẽ rất náo nhiệt, cơm nước xong chúng ta còn có thể vui đùa một chút." Nói xong cô còn hơi nhướn mày lên.
Lão Thẩm lập tức hiểu: nha đầu này là cảm thấy trong nhà vắng lạnh, cho nên muốn gọi nhiều người đến cho náo nhiệt lên một chút, đúng không.
Mới bốn giờ, người trong công ty còn đang làm việc, ông chủ lại mang theo bà chủ ra ngoài, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía mọi người tuyên bố tin tức này —— bà chủ muốn đích thân xuống bếp khao thưởng cho các đồng chí chịu khổ chịu khó làm việc, còn có phần thưởng phong phú nữa.
Các đồng chí dĩ nhiên là hoan hô, nhưng là sau khi ông chủ cùng bà chủ đi rồi, tiếng hoan hô lại một lần nữa biến thành thở dài, còn có những đôi mắt nhỏ an ủi lẫn nhau: đồ ăn bà chủ làm có thể nuốt nổi sao? Nhà thuốc nào tương đối đáng tin? Chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước chút thuốc thôi.
Vì vậy một công ty, mười mấy người ccòn có bọn Tiểu Lương, Chu Công tề tụ tại biệt thự Thẩm gia, cũng may biệt thự khá lớn, dung nạp gần trăm người cũng không có vấn đề.
Cơm tối dĩ nhiên không phải do Lão Thẩm làm, là được đặt từ một khách sạn, do mấy chiếc xe hàng lớn đưa tới. Hơn mười chiếc bàn dài ghép vào với nhau, thành một mặt phẳng mấy chục thước, trên đó bày đầy thức ăn nóng hổi, điển hình cho tiệc đứng, mọi người có thể tùy ý chọn món mình thích.
Thuốc trong túi của các đồng chí không cần dùng đến rồi, bọn họ vừa nghe nói không phải do bà chủ làm, liền ăn thả cửa. Hơn nữa vừa đi vừa ăn, bên này vừa nói vài câu với anh vừa ăn vài miếng cá trích, bên kia nói chuyện với cô một chút ăn thêm ít thịt bò. . . . .trường hợp này khỏi phải nói là có bao nhiêu sung sướng.
Bên cạnh Tiểu Lương vây quanh rất nhiều trai đẹp, bởi vì chưa từng gặp qua, cho nên hỏi cô "Em gái, có đối tượng chưa?" "Nếu như chưa có, để tôi giới thiệu cho em, em xem thử. . . . . ."
Từng con "Hoàng Thử Lang" muốn đem mình giới thiệu cho cô, Tiểu Lương cũng không cự tuyệt, chỉ hơi cười cười, thỉnh thoảng gật nhẹ đầu, căn bản không chú ý tới khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh đã sắp biến thành màu gan heo.
Chợt có một anh chàng đẹp trai làm bên kỹ thuật không cẩn thận cọ xát vào tay Tiểu Lương, đụng phải liền đụng phải đi, anh ta còn lưu luyến định nắm luôn tay Tiểu Lương, sau đó đỏ mặt, ngượng ngùng cộng thêm khẩn trương nói: "Em. . . . . . em. . . . . .em gái, anh. . . . . ."
"Đường Tiểu Lương, gả cho anh!" thanh âm của Chu Công thốt ra đầy khí phách, tất cả mọi người trong biệt thự đều có thể nghe thấy. Tô Tô mới bước từ trong nhà ra, kéo cánh tay Lão Thẩm, nhếch miệng cười trộm: "Chu Công cuối cùng cũng mở miệng, đầu mùa xuân là hai người bọn họ có thể làm đám cưới thôi. Thật tốt, một cặp đôi sắp bắt đầu bước vào phần mộ tình yêu rồi."
Lão Thẩm cau mày, gõ một cái lên đầu cô: "Cũng có ngoại lệ không phải sao?"
Tô Tô không hiểu, nhìn quanh bốn phía: "Ở đâu, ở đâu?"
Lão Thẩm trực tiếp ấn cô lên vách tường, bốn mắt nhìn nhau, hai mắt sáng ngời: "Nhìn thấy không?"
Không biết là người nào nghịch ngợm, bắt được cảnh này liền "tách tách" chụp hình, bộ dạng hai người bọn họ thâm tình nhìn nhau bị truyền đi khắp nơi. Cũng vì vậy đưa tới một trào lưu mới, mọi người bắt đầu chụp ảnh, làm dáng.
Có người mời mẹ Tô đi ra ngoài ăn cơm, còn lão bà bà thì đang nằm ở xích đu xem những người tuổi trẻ này, Quản gia bồi ở bên cạnh, bà chợt nở nụ cười: "Nhìn thấy bọn họ liền nhớ lại lúc ta còn trẻ, cũng là thích náo nhiệt như vậy, khi đó luôn muốn càng nhiều người càng tốt."
Quản gia giúp bà đắp kín chăn: "Lão bà bà, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra thử đi, ngày hôm qua cô chủ còn hỏi thăm tình trạng sức khỏe của người, xem bộ dáng là không dối gạt được nữa đâu."
Lão bà bà liếc ông một cái: "Cũng đã dấu diếm được hơn mấy tháng rồi, sao bây giờ ông lại nhiều lời như vậy. Dù là phải nói, cũng chờ đến hết năm đi, gần sang năm mới nói cho bọn chúng biết những thứ này không phải khiến chúng không thoải mái sao?"
"Nhưng là, thân thể của ngài. . . . . .không kiên trì nổi nữa rồi. Đến bệnh viện đi, tôi có thể nói cho bọn họ biết ngài đi tìm Phương lão gia uống trà, chắc chắn bọn họ sẽ không hoài nghi."
Lão bà bà vẫn quật cường như cũ, đời này bà chưa từng đi bệnh viện, bây giờ cũng không cần phải đi, cái bác sĩ có thể nói cũng chỉ là mấy câu kia, mà bà cũng không còn gì nặng lòng nữa. Có ích gì chứ? Người lớn tuổi, thể trạng sẽ ngày càng kém, đủ các loại bệnh thay nhau kéo đến, bà có thể sống đến từng tuổi này cũng đủ rồi, hiện giờ chuyện của Tiểu Lương cùng Lão Thẩm cũng đã đâu vào đấy, bà còn có gì phải lo lắng đây?
Tô Tô kéo Tiểu Lương chạy tới, hai người đùn đẩy một lúc lâu, sau đó thần thần bí bí dìu lão bà bà đi vào phòng cất video audio, trên màn ảnh cực lớn, chỉ thấy Phương gia lão đầu cúi đầu nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu lên, lại cười khúc khích: "A Mạn, mấy đứa nhỏ nói muốn tôi cầu hôn bà, bọn chúng thật đúng là ồn ào. Tôi muốn nói… tôi muốn nói với bà, thật ra thì ý tưởng của bọn nhỏ rất tốt."
Nhìn đến đây, lão bà bà trừng mắt: "Này, Xú lão đầu, ông nói cái gì đó, lão không biết xấu hổ hả!"
Cùng lúc bà mở miệng, trong màn ảnh Phương gia lão cũng lấy ra một chiếc nhẫn được tết từ cỏ đuôi chó, ông giơ nhẫn quỳ một chân xuống đất: "A Mạn, gả cho tôi đi, mặc dù thời gian chúng ta có thể đi chung với nhau đã không còn nhiều, nhưng là vui vẻ một ngày thì tính một ngày, khó có khi được bọn nhỏ ủng hộ, bà cố gắng đồng ý đi. Tôi không muốn lại lần nữa bỏ qua bà. . . . . ."
Thấy hốc mắt lão bà bà đỏ lên, Tô Tô vội rút khăn giấy thay lão bà bà lau nước mắt.
Lão bà bà từ trước đến giờ cường thế sắc bén nhưng giờ lại khóc như một cô gái nhỏ, trong miệng gào to: "Lão già kia, thật là càng già càng không đứng đắn, đã lớn như vậy, còn làm những trò này. Quá càn quấy, các ngươi cũng thế, sao lại để cho ông ta làm thế này, người ngoài mà biết thì thật mất thể diện, mau xóa đi."
Tô Tô cùng Tiểu Lương mỗi người một bên kéo cánh tay lão bà bà, khuyên nhủ: "Bác, bác Phương là thật tâm, lại nói không phải trước kia bác cũng tùng thích đối phương ư, đã nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn còn thích ngài, ngài cũng có cảm giác với ông ấy không phải sao? Lần trước ông ấy ngã bệnh bác cũng rất khẩn trương mà. Tại sao lại không thể ở cùng nhau chứ? Mấy người tiểu bối chúng con cũng rất muốn hai người có thể ở bên nhau. . . . . ."
Lão bà bà tức giận, hất tay: "Đám trẻ các cháu biết cái gì, đừng ồn ào nhiều chuyện nữa." Nói xong, chống gậy tập tễnh đi về phòng.
Không phải lão bà bà sợ dư luận, cái bà để ý chưa bao giờ là những thứ này.
Bà đi ra ngoài không bao lâu, liền thấy Phương lão gia đứng ở ngoài cửa, không khỏi nhức đầu: nhất định là mấy đứa trẻ kia giở trò quỷ, lão đầu này sao cũng hồ đồ theo bọn chúng vậy chứ!
Tô Tô kéo Tiểu Lương đi xa, để không gian lại cho hai người hàn huyên. Xế chiều hôm nay bọn họ vất vả lắm mới thuyết phục được Phương bá bá dũng cảm xuất hiện.
Tiểu Lương hỏi Tô Tô tại sao muốn an bài chuyện này trong hôm nay. Tô Tô cười: hôm nay là lập xuân, ta đã từng nghe người khác nói, đây là ngày cực tốt một năm chỉ có một lần. Nếu cầu hôn vào hôm nay, hạnh phúc dường nào chứ, vì vậy cả năm nhất định sẽ rất vui vẻ, sau đó vào ngày lập xuân năm kế tiếp lại. . . . . .
Tiểu Lương liếc cô một cái: "Vừa rồi, mấy anh chàng đẹp trai đến quyến rũ cháu là do thím tìm đến?"
Tô Tô nhíu mày: "Là chú họ cháu tìm đến ."
**
Phương lão gia gãi đầu, do dự một phen mới nói: "A Mạn, cái đó. . . . . . Tôi là nói thật. Sau khi trải qua chuyện trúng gió lần trước, tôi liền luôn suy nghĩ đến việc này, bà nói xem nếu tôi ra đi đột ngột, trước khi đi không gặp được bà thì sẽ có bao nhiêu tiếc nuối đây? Thay vì như vậy, còn không bằng chúng ta ở chung một chỗ, những ngày kế tiếp cũng chỉ có bà và tôi, nếu như ngày nào đó tôi đi trước, lúc đi cũng là ở trong ngực của bà, thật tốt. . . . . . Khi qua cầu Nại Hà, tôi sẽ cầu xin Mạnh bà đừng bắt tôi uống canh, để kiếp sau lại có thể đến tìm bà."
Lão bà bà cười: "Đời này ông đã quá phiền rồi, đời sau ai còn muốn ở chung một chỗ với ông nữa."
============