Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 23: Chương 23: Trâu già gặm cỏ non (5)




Tô Hoa bị mẹ đuổi vào phòng, nhưng cô vẫn cố nghĩ biện pháp, hoặc đưa mắt nhìn qua khe cửa quan sát bên ngoài, hoặc dính lỗ tai lên cánh cửa để lắng nghe cho rõ ràng hơn.

Cứ như vậy, qua một khe hở nho nhỏ, cô nhìn thấy tay Lão Thẩm khuya khoắng không ngừng nghỉ, một năm một mười, ra dấu rất phong phú, đáng tiếc thanh âm của anh bị ngăn bởi cánh cửa, căn bản nghe không rõ. Cô tự an ủi mình: chỉ mở một chút xíu, cũng không tính là nghe lén.

Vì vậy cô vặn nắm đấm cửa. . . . . .

Lão Thẩm thính tai, nghe được tiếng vang rất nhỏ, anh khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy rót cho mẹ vợ một chén trà sâm, lúc bước ngang qua phòng, gõ một cái lên đầu Tô Hoa: "Đi ra đi, nói xong rồi."

PS: Chương sau dài lắm, hơn 10 trang word lận, ta rất muốn chặt đôi nó ra, nhưng mà lại sợ bị ném dép quá, hu hu.

Tô Hoa bị người ta "nắm" ra, cô vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng hỏi: "Anh đã nói gì với mẹ em vậy hả?"

Lão Thẩm cười cười, không trả lời.

Nhìn mẹ uống xong ly trà sâm, vợ chồng Lão Thẩm ở lại chơi với mẹ Tô một ngày, đưa bà đi khám bác sĩ, sau đó cùng nhau ăn cơm tối, trên mặt mẹ Tô cũng đã có thêm chút huyết khí. Buổi tối, trước khi về nhà, mẹ Tô kéo con gái qua, lôi cô quay một vòng, nhìn từ trên xuống dưới một lượt. . . . . .

Tô Hoa bất đắc dĩ gầm nhẹ: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Mẹ Tô cau mày, thốt ra một câu cảm thán khó hiểu: "Không có ba đầu sáu tay gì mà, sao tuổi còn nhỏ đã khiến người ta yêu thương rồi!" Nói xong, nhón chân lên, bẹo hai má Tô Hoa một cái, bật cười.

Tô Hoa bị kéo tới chóng cả mặt, cô trừng mắt liếc Lão Thẩm cách đó không xa: rốt cuộc anh đã nói gì với mẹ em vậy hả?

Lão Thẩm nghênh đón ánh nhìn của cô, mắt híp lại: là mẹ chúng ta. . . . . .

Trên đường trở về, Tô Hoa vẫn cứ suy nghĩ về vấn đề này, càng nghĩ càng thấy khó hiểu, bởi vì theo giọng điệu trước đó của mẹ, ắt hẳn Lão Thẩm sẽ không dễ đàng tránh được kiếp nạn này, nói không chừng còn có thể quyết định hai mẹ con cùng nhau ly hôn, nhưng sao chỉ sau mấy câu nói của Lão Thẩm thái độ của bà liền xoay chuyển 180° vậy chứ? Tại sao, vì nguyên nhân gì đây?

Nhìn bộ dạng rối rắm của cô, Lão Thẩm bật cười.

Đối phó với phụ nữ, nhất là người phụ nữ được gọi là mẹ vợ kia, biện pháp của Lão Thẩm chính là —— lấy câu chuyện tình yêu đẹp đẽ đả động lòng bà: nói về mười năm trước, một thanh niên không xu dính túi, ở thời điểm khốn cùng nhất đã gặp được một cô gái thiện lương như thiên sứ, cô dùng hai đồng rưỡi còn sót lại sau khi mua xì dầu của chính mình mua cho hắn năm cái bánh bao, từ đó thanh niên kia quyết chí vươn lên, kiến tạo sự nghiệp. Nhiều năm sau, hắn gặp lại được cô gái nọ, ắt hẳn đây là cơ hội trời cao ban cho, vì vậy vượt qua chướng ngại về tuổi tác khác biệt, hắn lấy hết dũng khí phát động thế công, cũng phát thệ ngày sau sẽ dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất để hồi báo cô gái kia. Sau khi kết hôn lại phát hiện cô còn đáng yêu hơn so với những gì bản thân tưởng tượng, vì vậy tâm của người đàn ông đó dần dần luân hãm.

Lão Thẩm chỉ là "tiến hành gia công" trên cơ sở sự thật, hơn nữa sử dụng thanh âm giàu từ tính của anh diễn dịch để đạt được hiệu quả ở mức cao nhất mà thôi.

Quá dễ dàng!

Nhìn bộ dáng tự tin đến đáng đánh kia của Lão Thẩm, Tô Hoa quay đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy bản thân đáng nhếch miệng cười trộm trong kính chiếu hậu, nụ cười bất ngờ xông vào trong đôi mắt, còn chưa kịp thu về.

Chỉ tiếc, nụ cười vẫn không che giấu được cảm giác nóng bừng ở hai gò mà, cô khẽ thở dài một hơi. Thật đáng thương mà, giải quyết xong một vị lão mẹ, còn có một lão bà bà – thượng cấp quan trọng.

**

Lão bà bà xác thực đang ngồi chờ bọn họ ở trong phòng khách, cây quải trượng đầu rồng bởi vì cả một ngày không sử dụng, nên tịch mịch nằm trong tay chủ nhân, giương mắt nhìn cửa, chờ người có thể khiến nó vận động xuất hiện.

Quản gia giơ lên một xấp thư mời, vẻ mặt tương đối bất đắc dĩ: "Thưa bà, đồ bà cần đã đưa tới rồi, đáng tiếc cái này. . . . . ." Đây là những thiếp mời bị từ chối, có không ít người gửi thiệp đến cho ông chủ, mời anh tham gia các loại hoạt động, nhưng gần đây, chuyện bồi cô chủ là việc trọng yếu đầu tiên, vì vậy đều đẩy đi hết. Không nghĩ tới, lão bà bà lại bắt quản gia ông mang những thứ gần ném vào sọt rác này ra, lại không nói dùng để làm gì.

Lão bà bà bảo quản gia đọc mấy tấm.

Trương Tam mở tiệc mừng khánh công—— không tốt! Lý Tứ mời sinh nhật —— nhàm chán!

. . . . . . Bị bác bỏ vô số lần, quản gia thiếu chút nữa cho là lão bà bà cố ý muốn hành hạ ông, nhưng vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp thuận miệng nói: "Con dâu ông chủ Phương mới sinh cháu gái, mời ông chủ qua dự tiệc đầy tháng."

Không thấy bị bác bỏ như mấy lần trước, ngược lại lão bà bà còn đưa tay lấy tấm thiệp, nhìn qua, rồi bật cười: "Ha ha, cái này hay, phải đến nhà lão Phương xem thử mới được."

Tô Hoa vừa bước vào cửa, liền nghe thấy thanh âm của lão bà bà, chẳng biết tại sao, mí mắt bất chợt giật giật —— trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt?

Hơn nữa thời điểm thấy lão bà bà mặt mũi hiền lành nhìn về phía mình nở nụ cười, cô càng có cảm giác xấu: không có biện pháp, ấn tượng đầu tiên quá mạnh mẽ, lão bà bà vẫn thích hợp với việc giơ quải trượng đầu rồng, uy phong dạy bảo hơn.

Lão bà bà ngoắc ngoắc tay, bảo Lão Thẩm cùng Tô Hoa bước, trọng điểm tới rồi—— bà nói: "Tiếu Ngu à, sáng mai cháu mang theo vợ qua nhà lão Phương đi, tháng trước con dâu ông ta vừa sinh cháu gái đấy. Đúng rồi, trước khi đi nhớ mua vài món đồ cho trẻ con để làm quà."

Lão bà bà đã hạ ý chỉ, có thể không phục mệnh sao?

Bận rộn suốt một ngày, tắm xong, Tô Hoa thoải mái nằm ở trên giường, tự nhiên duỗi tay vào trong áo ngủ của Lão Thẩm, dán vào lồng ngực anh, cảm thụ nhiệt độ từ người anh.

Bên ngoài rất an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng chạy của chiếc kim đồng hồ treo tường.

Chính lúc này, Lão Thẩm khẽ mỉm cười: "Tô Tô ——" tiếng gọi đầy mê hoặc cùng nụ cười dâm đãng này, còn có hai cái tay không an phận đang khoác lên eo cô, đều đang phát ra một tần số: phải nhanh đến đánh chén thôi.

Tô Hoa xoay đầu anh về hướng cửa, nói nhỏ như kẻ trộm: "Chẳng lẽ anh không nghe quản gia nói sao, lão bà bà có sở thích nghe lén, nói không chừng bây giờ bà đang đứng ngoài cửa đấy!" Nói xong, xoay đầu Lão Thẩm lại "Cho nên á, nhịn một chút đi."

Cho là chuyện sẽ kết thúc thế này sao? Vậy thì mười phần sai rồi. Tô Hoa thiếu chút nữa kêu lên, cô nhìn qua, oán hận nói: " Lão Thẩm chết tiệt, tay anh đang để chỗ nào đó?"

Chỉ thấy hai chiếc mông rất tròn, bị lão bà bà chê không lớn của cô, giờ khắc này có hai cái tay đang làm động tác xoa nắn.

Lão Thẩm cười đến mi cũng cong cong: "Tuy nhỏ một chút, nhưng rất có sức đàn hồi."

Anh —— khốn kiếp! Xem cái mông của lão nương là đường dây QQ đấy à, còn có sức đàn hồi, đàn hồi cái đầu anh! Tô Hoa đưa tay ra sau mông vỗ xuống, đáng tiếc cô lại quên người đang đối mặt với mình kia là quái vật.

Tay hạ xuống, một phát vỗ vào chính chiếc mông đáng thương của mình, thật đau! Cô quét mắt qua: "Lão Thẩm thối, là đàn ông thì đừng nên tránh, anh không phải là đàn ông!"

Hai chữ đàn ông vừa ra khỏi miệng, cả người cô liền bị một tòa"Ngũ Chỉ sơn" đè ép, còn Lão Thẩm thì nhìn cô từ trên cao: "Thì ra em vẫn còn hoài nghi anh có phải là đàn ông không cơ đấy."

Tô Hoa liếc anh một cái: "Đừng kiếm cớ, từ lúc bắt đầu anh đã muốn làm vậy rồi, cho nên mới tìm mọi cách trêu đùa em, quả nhiên trong não đều là đại dâm trùng."

Lão Thẩm đồng ý gật đầu: "Cảm ơn đã khích lệ. Nhưng là, chúng ta có thể đổi lại từ ngữ thành—— cuộc sống tính phúc."

Kéo chăn qua đỉnh đầu, thời điểm hai người chuẩn bị làm chuyện lớn, chợt Tô Hoa vén chăn chui ra, cau mày nói: "Khốn kiếp, anh còn chưa có mang vật kia mà."

Vì vậy hai người kéo ngăn tủ trên đầu giường ra, lúc này mới phát hiện, không thấy vật vị dâu tây vốn được đặt ở bên trong đâu cả.

Lão Thẩm liếc mắt nhìn ra cửa, thầm than thở trong lòng: sợ là do bà bác kia của mình giở trò quỷ rồi.

Nhưng anh vẫn làm bộ như không biết chút gì, cười nói: "Anh nhớ hôm nay là kỳ an toàn của em, không dễ trúng thưởng như vậy đâu, đến đây, "nằm vào chén" đi."

Nhìn bộ dạng đang muốn ra sức kia của anh, Tô Hoa cười theo, cười ba tiếng, đưa chân đạp anh một cước: "Anh tự "nằm vào chén" đi! Em cảm thấy rất kỳ quái, sao hôm nay lão bà bà lại có bộ dạng hiền lành như vậy, thì ra là giở trò quỷ ở đây! Thành thật khai báo mau, anh và lão bà bà đang mưu tính chuyện gì?"

Bị buộc đến cạnh giường, Lão Thẩm nhìn Tô Hoa, mặt tràn đầy thành khẩn: "Thật không có mà, Tô Tô, em xem, trời đã đã trễ thế này rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi."

Tô Hoa trùm tấm chăn lên người Lão Thẩm, sau đó ngồi lên, đưa tay nắm cổ anh, bộ dạng như đang định siết mạnh: "Còn không thành thật khai báo? Hừ, không nói em cũng biết, không phải hai người định nhét em bé vào bụng em sao?" Nói đến câu sau, cô trề môi, bày ra biểu tình "Nhìn thấu các người rồi".

Hai vợ chồng vẫn luôn có một việc rất ăn ý, chính là chuyện sinh con. Lão Thẩm biết Tô Tô vẫn còn đi học, không muốn sinh con làm chậm trễ việc học, vì vậy mỗi lần làm việc đều phối hợp mang "đồ bảo hộ", nhưng hôm nay, thời điểm phát hiện không thấy "mũ" đâu, anh chợt có một cỗ kích động: có lẽ, cứ như vậy có em bé cũng tốt. Ước chừng là do lớn tuổi, nên cực kỳ mong muốn có con, một đứa trẻ giống Tô Tô. Anh cười cười, vẫn là mình quá nóng vội, vấn đề đứa nhỏ, vẫn nên chờ Tô Tô tốt nghiệp rồi hẵng tính.

Khóe miệng anh nở ra một nụ cười, nhẹ nhàng đưa tay, đặt Tô Hoa nằm lại trên giường, cố định tại trong tay chính mình, sau đó khẽ trừng mắt: "Ngủ thôi. Ngày mai còn phải đi học đấy."

Núp ở trong ngực Lão Thẩm tựa như con thỏ nhỏ chừng mấy phút, Tô Hoa mới mở mắt nhìn ông xã nhà mình, lên tiếng hỏi: "Anh có khỏe không?"

Lão Thẩm nhắm mắt "ừ" một tiếng.

Tô Hoa tự đánh giá một phen, vẫn là quyết định lên tiếng: "Lão Thẩm, không phải em không muốn sinh, nhưng xin anh hãy đợi em một năm rưỡi, sau khi tốt nghiệp đại học, em cho phép anh mỗi ngày không cần mang "đồ bảo hộ" nữa, chỉ cần thể lực của em chịu nổi em nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ "tạo người" này, sinh ra đời sau cho nhà Lão Thẩm anh. . . . . . Nhưng mà em nói trước, nhiều nhất chỉ sinh hai đứa thôi, hơn nữa là không thể. Dĩ nhiên tốt nhất là lần đầu liền sinh hai, Long Phượng Thai thì càng tốt, con trai ra trước. . . . . ."

Lão Thẩm mở mắt hỏi một câu: "Tại sao lại là con trai ra trước?"

Tô Hoa liếc anh một cái: "Anh ngốc à, như vậy con gái của chúng ta sẽ có anh trai rồi, có anh trai rất tốt đó nha, về sau không muốn đi bộ thì trèo lên lưng anh trai, thất tình thì ôm anh trai khóc, bị đau có anh trai thương . . . . . ." Cô đưa tay khoác lên cổ Lão Thẩm, mơ mộng nói: "Những chuyện mà mẹ của em bé không vượt qua được, em không muốn con gái cũng phải trải qua!"

Lão Thẩm âm thầm cảm thấy may mắn: Thật may là Tô Quốc Quân chưa đưa cho em một người anh trai, nếu không không chắc anh sẽ làm ra những chuyện gì với anh ta. Công dụng của "Anh trai" lớn như vậy, tỉ lệ thất nghiệp của ông xã sẽ cao hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.