...Em cần những thứ có giá trị gấp 100 lần hơn thế.”
Hãy đặt cho mình một chuẩn mực vô giá làm thước đo thành công trong cuộc sống.
Mình có một cô bạn thân, ngoại trừ việc cô nàng là tín đồ của các hãng thời trang cao cấp và nghiện mua sắm từ những năm 12 tuổi thì nàng là một cô bạn tuyệt vời. Nàng rất biết lắng nghe, nàng vui vẻ và dễ chịu, chỉ có điều, như mọi tiểu thư nhà giàu khác, nàng vẫn hơi đỏng đảnh và khó chiều một tẹo.
Có một dạo, chủ đề hot nhất xoay quanh nhóm bạn bè của mình đó là nàng lèo nhèo bám theo mình đến 15 dãy phố, quyết tâm đòi cho bằng được một cái túi YSL mới, có giá trị vào khoảng $2000. Một con số không hề nhỏ. Thực ra thì chuyện có thể tặng quà cho bạn bè thân là một điều mà bất cứ người nào cũng muốn. Lập luận của nàng trong việc đột nhiên đòi mình (chứ không phải người yêu nàng) một cái túi có giá trị lớn đến như vậy là bởi vì: “nếu mày có khả năng mở ra một công ty, một trung tâm tư vấn du học, một học viện dạy tiếng thì mày phải có khả năng tặng cho bạn mày một cái túi có giá trị $2000 chứ. Là con gái, chẳng lẽ m chưa bao giờ muốn có một cái túi Dior, YSL, hay Chanel à?”
Lúc ấy thì mình chỉ cười. Là con gái, đương nhiên là ai cũng phù phiếm một chút, điệu một chút, thẻ ngân hàng càng lớn thì càng muốn quẹt nhiều. Nhưng cuối cùng thì câu trả lời của mình lại là: “tao không cần một cái túi $2000. Những cái tao muốn và cần có giá trị lớn hơn như vậy khoảng 100 lần trở lên cơ.”
Đúng vậy, để có thể cùng anh em bạn bè mở ra một trung tâm văn hóa ngôn ngữ, hoặc như bao người đồng trang lứa muốn có một nhà hàng, tiệm cà phê, quán bar, bất cứ một điều gì khác mà những người có tham vọng ở tuổi 20 ấp ủ - đều tốn khoảng gấp 100 lần so với một cái túi Dior, Chanel, Louis Vuitton hay Hermes. Với những cái đích lớn hơn trong cuộc đời này - một thỏi son, một cái túi, hay một cái đồng hồ thực sự trở nên không cần thiết lắm nữa.
Việc có khả năng chi trả cho những thứ mình muốn, và muốn trả cho thứ xứng đáng với mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hôm nọ có một đứa bạn phàn nàn về “giá trị của cuộc sống”, mình có nói với nó rằng: “mày đắt, chứ không phải là những cái mà mày sở hữu, hoặc có thể làm được, đắt.” Tất cả chúng ta đều sẵn lòng trả một cái giá cao hơn, cho CÁI TÊN, chứ không phải là ĐỒ VẬT. Ví dụ như một cái túi y xì như thế, mà không gắn mác YSL thì chắc tối đa lên tới $200 là cùng. Thế nên là, thay vì đầu tư vào những thứ làm rạng danh tên tuổi của người khác và chỉ như một lớp sơn có thể tróc bất cứ lúc nào, hãy cố gắng làm cho cái tên và khuôn mặt mình trở nên đắt giá, Hơn 100 lần so với một cái túi YSL thì tốt quá, hơn 1000 lần thì không mấy người làm được.
Đầu tư vào Tri thức của bản thân. Đầu tư vào Quan hệ của bản thân. Đầu tư vào danh tiếng của bản thân. Đầu tư vào lòng tốt của bản thân. Đầu tư vào chính bản thân.
Mà, tốt nhất là những thứ có giá trị gấp 100 lần chiếc túi kia nên đứng dưới tên mình, là thành quả của mình. Đừng ngửa tay đi xin của người khác, người ta cho mình được thì cũng lấy đi được, và lúc ấy, nó sẽ chẳng còn quý giá như bạn nghĩ nữa.