Vì sao bạn cần cảm thông hơn với những người chỉ có một mình?
Mình nghĩ rằng, khi một ai đó nói rằng họ buồn - thì đó là một việc đáng để tâm, và nó nghiêm trọng.
Chúng ta thừa nhận nhiều loại cảm xúc của mình trong một ngày, bực bội, cáu giận, bức xúc, lo lắng, cáu kỉnh, hoan hỉ, hớn hở. Nhưng rất hiếm khi có thể thật sự nói với một ai đó câu “tao buồn quá”, hoặc “tao cô đơn quá“.
Mình từng có một cô bạn. Cô gái duyên dáng nhất mình từng biết, quyến rũ nhất, nhiều bạn bè nhất. Nhiều chuyện buồn xảy ra, và từ đoc cô ấy không thể ở một mình. Đối với những ngưòi ăn một mình, uống một mình, đi du lịch một mình như mình thì chuyện không thể ở một mình là quá...nhảm nhí, lằng nhằng và vướng víu. Vướng cho chính mình khi có quá nhiều rào cản, vướng cho người khác bởi vì, ai cũng có cuộc đời riêng của người ta. Đó là những gì mình đã nghĩ.
Nhưng nếu bạn hiền trải qua đủ chuyện trên đời, bạn bọn cảm thấy thật cô đơn. Và rất buồn. Và khi buồn, bạn gặm nhấm sự cô đơn của bạn. Và khi cô đơn bạn đố mặt với nỗi buồn của mình. Chúng giống như một tảng đá nặng trên ngực, bạn không biết phải gọi ai dù quen cả ngàn người, bạn không biết phải nói gì với họ ngoài một câu cảm thán: tao buồn quá!” Họ không hiểu. Và bỗng chốc bạn thành kẻ ngớ ngẩn.
Nếu có thể quay ngược thời gian, mình sẽ không trốn bạn mình nữa. Mình từng cảm thấy phiền phức với nỗi buồn và sự cô đơn của họ, mình cảm thấy rằng đó là những cái họ phải tự vượt qua, hoặc là nó kéo dài quá lâu, hoặc là nó chán nản vô vị và thảm hại trong mắt mình. Nhưng hóa ra, nếu bạn luôn luôn ở cương vị của một kẻ mạnh mẽ may mắn - bạn sẽ không hiểu được chuyện của một người yếu hơn, buôn hơn.
Cho đến khi bạn là họ.
Nếu có một người nói với bạn họ cô đơn và sợ hãi sự cô đơn của chính họ, hãy lắng nghe. Hãy ngồi đó. Sự cô đơn đáng sợ hơn bạn tưởng. Những bạn xem 500 days of summer chắc biết câu: “more than broken, he is alone“.
Hơn cả sự vụn vỡ, anh ấy chỉ có một mình.