Chào các bạn, bạn có thắc mắc vì sao xuyên suốt cuốn sách này lại có nhiều hình ảnh một chú chó (rất dễ thương) xuất hiện nhiều như vậy không?
Khi quyết định cho ra mắt Trẻ và Vụng về, mong muốn duy nhất của mình với Bloom Books đó là: nhất định phải có hình vẽ chú Corgi tam thể này ở bìa. Lật giở từng trang sách, bạn hiền sẽ nghe thấy mình nói rất nhiều về cảm giác thèm sống, về việc có những người bạn chứng kiến thành công và thất bại của mình, về việc có những kỷ niệm thật đẹp khi bạn còn trẻ, về việc tìm kiếm động lực trong đời, về ước mơ và về đam mê. Vậy nó có liên quan gì đến chú chó này nhỉ? (Dĩ nhiên, mình không chỉ có mong muốn như vậy vì nó dễ thương)
Chú chó này tên là Tequila, tên ở nhà gọi là Bé Lợn. Nó là điều xinh đẹp - và đáng yêu nhất - mình từng được nhìn thấy trong đời. Mình chưa yêu một điều gì nhiều như thế. Mình yêu Bé Lợn, giống như cách Hoàng Tử Bé yêu Bông Hồng. Thật không may là Bé Lợn đã ốm và đi xa mất rồi.
Khi mình được tặng Bé Lợn, mình chưa có gì nhiều trong tay cả. Đối với một cô bé nới tập tành viết lách, việc kiếm được hai triệu một tháng bằng việc này là chẳng hề đơn giản, nói cách khác - để có được một chú Corgi là điều rất khó. Chính vì thế, khi được may mắn tặng Bé Lợn, mình có cảm giác như được tặng một viên kim cương, một phần quà mà mình chắc phải tiết kiệm không biết bao lâu mới có. Mình vừa ngượng, vừa sung sướng, vừa tự hào. Từ sau đó, những hôm trời mùa đông thức thật khuya để viết, hay đi ra ngoài vài gìơ đồng hồ để tìm cảm hứng, mình luôn có Bé Lợn đi cùng.
Thật tốt, khi cảm giác bạn không chỉ có một mình. Bạn làm việc tốt hơn khi bạn vui vẻ và hạnh phúc. Khi những cơ hội nghề nghiệp đến nhiều hơn, việc kiếm được tiền trở nên không quá khó khăn nữa, bạn sẽ luôn nhớ đến điều đắt fia và đáng quí nhất bản thân nhận được khi chưa có gì. Luôn luôn là như vậy. Bạn sẽ nhớ đến chiếc áo đẹp bạn mua được bằng khoản tiền lương đầu tiên, bạn sẽ nhớ đến người cho bạn mượn tiền lúc khốn khó... Còn với mình, mình luôn nhớ đến chú chó nhỏ đã luôn đồng hành với một cô bé yêu nghề viết. Hình ảnh đó gắn liền với đam mê sâu thẳm của mình: Viết.
Và chuyện đó xảy ra. Mình mất đi một thành viên gia đình, một người bạn thân thiết, “Bông Hồng” của mình. Không có một điều gì có thể thay thế được khoảng trống đó, mình bỏ viết trong một thời gian dài, sợ cái cảnh phải ngồi vào căn phòng của chính mình, sợ phải cúi xuống mà không nhìn thấy điều gì cả.
Khi còn trẻ, khi còn non nớt và khi mới bắt đầu một chặng đường dài đầy khó khăn, cái chúng ta cần thiết nhất không phải tiền vốn, không phải là lời giới thiệu vào một chơi làm tốt, mà là một điều gì đó song hành trên mọi quãng đường. Đó có thể là một người bạn hay một ý tưởng. Một điều gì đó thật mạnh mẽ mà ngay cả cái chết cũng không thể làm bạn thôi tin tưởng và yêu quí. Đó có thể là tình yêu với mẹ của bạn, là việc khao khát thay đổi một điều bất công trên thế giới. Đó có thể là niềm tin sâu thẳm bên trong, rằng bạn chính là một siêu anh hùng. Một điều gì đó, nhắc nhở bạn về đam mê của bạn, nhắc bạn về con người thật của bạn.
Mình có một điều như vậy, một thứ nhỏ bé, xinh đẹp và mãi mãi, đến mức cho dù nó có không ở đây, ngay lúc này, nó vẫn nhắc mình về những giây phút hạnh phúc và đam mê của mình, nhắc cho mình biết mình là người như thế nào. Và cách duy nhất để nuôi lớn “hạnh phúc” - đó là phải tiếp tục ghi nhớ và phát triển nó. Mình đã thử suy nghĩ, mình có thể làm gì để cho Bé Lợn và cô bé nhà văn nhỏ trong mình tiếp tục lớn lên? Mình nuôi dưỡng tình yêu với động vật, nhưng bây giờ mình mong muốn được làm nhiều hơn. Sức mạnh thật sự không chỉ nằm ở tri thức mà là sẽ chia những tri thức đó, mình đăng ký gia nhập WWF-Việt Nam (World Wide Fund For Nature - Quỹ Quốc tế Bảo vệ Thiên nhiên). Ở đó, tình yêu của mình, đam mê của mình có thể tiếp tục lớn lên, không giới hạn.
Mình rất hy vọng, bạn cũng sẽ tìm được “chú chó nhỏ”,“bông hồng nhỏ” cho riêng mình. Một điều vượt qua mọi ranh giới, chỉ của mình bạn, để sống trọn vẹn những năm tháng tuổi trẻ này, không cô đơn, không ân hận và thật dũng cảm.