Làm thế nào để đi tìm nửa kia của mình?
Có bao giờ bạn hiền nhìn những người xung quanh, hay dõi theo những người mà trông có vẻ như là “họ có tất cả” rồi chỉ trong một giây suy nghĩ, cảm thấy tị nạnh vì sao mình không bằng người ta chưa? Có bao giờ bạn hiền cảm thấy cuộc đời đối với họ, dường như quá hoàn mĩ và dễ dàng, cứ như thể ông trời trao vào tay họ tất cả mọi thứ, một ngôi nhà đẹp, một cái ví dày cộp, danh tiếng lừng lẫy và một người thương đúng kiểu vợ - chồng - nhà - người - ta chưa? Và có bao giờ bạn hiền thấy mình có yêu bao nhiêu, cũng như không phải là đúng người? Trong khi đó họ cứ như có những người bạn đời, mới gặp là như đã quen cả trăm năm về trước chưa?
Rồi có bao giờ bạn tự hỏi vì lý do gì mình không được như họ chưa?
Mình dám cá là rồi.
Thật ra trên đời không có gì là cho không cả. Mình nghĩ, thành công giống như một núi băng trôi vậy. Tất cả những gì bạn hiền có thể nhìn thấy, cho dù có huy hoàng đến thế nào cũng chỉ là chóp mũi của bao sự cố gắng, hi sinh chịu đựng. Những người có vẻ như có tất cả thực tế đã phải trải qua rất nhiều để có được ngày hôm nay. Kể cả trong chuyện gặp được người hoàn hảo đối với mình, để cho người đó vừa là tiền tuyến, vừa là hậu phương cũng vậy.
Bạn hiền không thể chỉ ngồi nghệt ra một chỗ ở trong nhà, hay là đi siêu thị mua que kem rồi chờ bạch mã hoàng tử đột nhiên vô tình đi ngang qua và có tình yêu sét đánh với bạn hiền được. Chuyện đó thật sự là hư cấu lắm. Chính vì thế mình rất không thích các bộ phim hay phát triển theo hướng này vì ni làm phần lớn chúng ta trở nên ỉ lại và sinh ra suy nghĩ biếng nhác. Vì sao nó lại là hư cấu? Mình không nói bạn hiền không xinh đẹp hay không quyến rũ, mà mấu chốt vấn đề là...
Tình yêu, xét cho đến tận cùng gốc rễ là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn. Người ta vẫn nói yêu sẽ cùng nhìn về một phía, sự thật là như vậy. Nhìn về một phiá ở đây không phải là cứ thấy mặt trời mọc ở hướng nào thì dõi về hướng đó, nhìn về một phiá, là chung tư duy, chung lối suy nghĩ, có thể cảm thông được cho những cái nhìn và hoàn toàn thấu hiểu với những hoài bão của nhau. Và tất cả những người nhìn về cùng một phiá sẽ thường tìm thấy nhau dễ dàng hơn.
Hãy hình dung đơn giản như thế này, tại sao những người làm ăn lớn, hay có chung đam mê, hay như những cặp đôi chu du thế giới cùng nhau thường có một tình yêu rất đẹp? Bởi vì họ đã tìm thấy bạn đời của mình ở trong chính họ. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng khi bạn hiền sống một cuộc đời biết mình muốn làm gì, yêu thích cái gì và dám sống vì nó thì chuyện tìm được người hoàn hảo lại vô cùng đơn giản. Bởi vì bạn sẽ xuất hiện ở những nơi giống nhau, kể cả là những chơi bạn thích lui tới, quán cà phê hay quán bar bạn chọn, rồi làm những việc giống nhau, gặp những người giống nhau, như là bạn bè chung, mục tiêu chung, hướng đi chung vậy. Không phải vô tình hay sét đánh đâu. Những người bạn đời hoàn hảo sẽ tỏa ra thần khí hấp dẫn chỉ riêng bạn hiền, bởi vì chính bản thân và tâm hồn bạn đã quen với cái thần đó, đã tìm kiếm nó trong chính bản thân mình mỗi khi nhìn vào trong gương. Cho nên khi gặp một tâm hồn đồng điệu, sẽ gây ra cảm giác sét đánh.
Xét cho cùng, tại sao cho đến thời điẻm này bạn hiền vẫn chưa gặp được người ấy?
Đó là bởi vì bạn chưa hiểu rõ bản thân mình, không biết mình muốn và thích gì, không giám sống.
Mình dám cá với các bạn, nếu các bạn sống một cuộc đời mãnh liệt, tự tin và đầy đam mê, sống mà luôn yêu thương chính bản thân mình, theo đuổi những ước mơ sự nghiệp và “sống cho ra sống” thì tỉ lệ bạn sẽ gặp người hoàn hảo đối với mình, cao hơn một người suốt ngày ở nhà than vãn, online than thở, gào khóc sự F.A của mình. Phải đi ra ngoài, yêu bản thân mình và cuộc sống của mình thì “ngưòi ấy” mới có thể xuất hiện được chứ. Bạn hiền đã nghe câu: “những đường em đi rồi cũng đưa em về bên anh” chưa? Vấn đề chính là ở chơi đó, bạn hiền phải đi cái đã, thì mới có thể “dẫn bạn về bên người ấy” được.
Cũng giống như bài Mirror của Justin Timberlake vậy, người thương hoàn hảo, là người cho ta cái cảm giác thân quen như khi ta nhìn vào chính mình trong gương. Yêu bản thân mình, rồi bạn hiền sẽ tìm thấy người đang đi cùng đường với mình, chung cái nhìn với mình, và bởi vì họ cũng yêu cái cuộc đời như thế, nên bạn hiền sẽ không mất công “chỉ cho họ cái đích đến của cuộc đời”, mà chỉ cần nắm tay họ bước đi thôi. Điều này có nghiã là đừng than vãn về sự cô đơn của mình, đừng đổ lỗi tại ông trời nữa. Đi ra ngoài, sống hết mình đi, rồi người ấy sẽ tới trước khi bạn hiền kịp nhận ra điều đó. Cuộc sống, Không chỉ ở việc ăn tiêu hết mình, mà những người yêu nhau nhất là có thể cùng nhau làm nên một cuộc đời ý nghiã. Có như thế, mới không bao giờ buông tay nhau. Không có một sự ràng buộc nào, nhưng chỉ đơn giản là mọi thứ ý nghĩa nhất trong cuộc đời này, kể từ khi chưa gặp nhau, đã có sự hiện hữu của nhau rồi. Một nửa của mình, chứ có phải ai xa lạ đâu, phải không?