Trên Đời Có 6 Việc Nên Làm Nhất

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Sáng hôm nọ, TềÂm tỉnh lại, phát giác chính mình lần đầu tiên không tỉnh lại trong lòng Mặc Lân, cảm thấy kì quái. Hắn mơ hồ lê thân tới phòng khách xem, muốn tìm Mặc Lân.

Kết quả: kinh hỉđến…? Phòng khách không chỉ một người đứng, còn có tiểu tử tóc đỏ, hầm hừđứng đối diện Mặc Lân.

TềÂm sờ soạng, nhu nhu mặt rời giường. Mặc Lân cùng Hồng Hài Nhi kia nghe được động tĩnh hắn đi ra cửa, đều quay đầu nhìn hắn.

Lúc này TềÂm mới phát hiện, biểu tình của Mặc Lân nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có.

“TềÂm à,….. Đây là cháu ta.” Mặc Lân có chút ngượng ngùng.

Nga nga, kia chính là cái hùng hải tử của ngươi![TềÂm nghĩ]

Nhưng ở ngoài mặt vẫn là hòa hợp êm thấm, lấy gương mặt vừa tỉnh ngủ cùng người ta chào hỏi: “Cháu ngươi hảo!”

Hồng Hài Nhi tóc đỏ xen lẫn ánh kim, giống nhan sắc hỏa diễm, khóe mắt nheo lại chọn chọn mi. Nghe TềÂm nói chuyện, hắn ôm cánh tay, liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến hắn.

TềÂm liếc mắt liền xem thấu cái bản chất ngạo kiều này, liền không tính toán cùng hắn xã giao làm gì—mặc kệ là thân thích hay cừu gia của Mặc Lân tìm tới cửa, hôm nay gặp mặt liền cho lão tử tâm trạng không tốt, ta ko tiếp cũng không phản ứng đó làm sao?!

Vì thế, TềÂm khoát cánh tay đang kéo tay áo hắn của Mặc Lân, đi vào WC đánh răng.

Vừa bôi được kem đánh răng lên, liền nghe Hồng Hài Nhin lên tiếng: “Lân, ngươi hiện lại cùng hắn làm cùng một chỗ sao? Ngươi đã quên mình là loại người nào rồi sao?”

“Khác Nhị, đừng vô phép như vậy, ngươi nên gọi ta là thúc thúc. Còn có……. Lúc trước là ngươi buộc ta phải quên đi thân phận, ngươi hiện tại không nhớ rõ?”

“Ta đây hiện tại muốn ngươi phải trở về!! Ngươi có trở về hay là không?”

“Ta không muốn trở về, ta tin tưởng ngươi làm mọi chuyện rất tốt.”

“… Ngươi ngỗ nghịch với ta!”

“Khác Nhị, luận bối phận ta là thúc thúc ngươi, luận thân phận tãđã bị ngươi khai trừ, ngươi không nên tái dây dưa.”

“Ta, ta mặc kệ…!” Hồng Hài Nhi mắt đỏ lên, “Ta muốn ngươi trở về!!…. Thời gian ngươi không ởđó,ta… Ta cảm giác không muốn làm bất cứ cái gì…”

“Khác Nhị, ngươi đừng như vậy.” Dù sao cũng là quan hệ huyết thống, Mặc Lân trong mắt cũng toát ra một tia không đành lòng.

TềÂm tiếp tục đánh răng, tiếp tục xem hình ảnh trong gương đang diễn ra loại kịch khoa học viễn tưởng ba xu rẻ tiền, cũng may diễn viên đội hình cường đại, Mặc Lân là chọn không ra tật xấu mĩ thanh niên, tuổi cháu hắn cũng không kém hắn nhiểu, nhưng còn mang theo ngây ngô của thiếu niên, khi thì tạc mao, khi thì yếu ớt, nhìn qua cũng thập phần vị mĩ.

Thẳng đến khi TềÂm về phòng thay xong quần áo, làm xong bữa sáng cùng lấy văn kiện, trong phòng hai người ‘thương lượng’đã trở nên thực không hài hòa.

“Ta đã nói rõ rồi.”

“Ngươi có tin hay không, ta như thế nào đem ngươi đuổi ra thì cũng có thể như thếđem ngươi trở về!!” Hồng Hài Nhi đỏ ngầu mắt, quanh thân phát tán ra khí tức cường đại.

“Ngươi có thể thử xem.” Mặc Lân chỉ mặc áo ngủ quần đùi, khí thế bốc lên cũng không thua cháu hắn.

Không khí giương cung bạt kiếm, mắt thấy hai người sắp động thủ…

“Ách…” TềÂm xấu hổđánh gẫy bọn họ giằng co, “Ta đi làm… cẩn thận đừng làm hỏng đồđạc trong nhà, bái bai.”

Tuy rằng TềÂm không nghĩ, cũng không có lập trường tham dự chuyện này, nhưng hắn vẫn là không thể khống chế, cả ngày trong đầu chỉ quanh quẩn toàn về nó.

Hắn phi thường lo lắng, sau khi về nhà sẽ chứng kiến cảnh tan hoang không còn hình dạng. Hơn nữa, hắn chưa từng gặp qua công lực chân chính của hai vịđại Boss này, vạn nhất không chỉ là chiu chiu hai cái phép thuật nho nhỏ thì làm sao? Vạn nhất đem nóc nhà cùng sàn nhà thổi bay thì làm sao… Kia không phải chơi quá trớn rồi sao?

TềÂm cả ngày đều không yên lòng.

Thời điểm ăn cơm trưa, hắn một bên xuất thần, một bên vô tình nghe lén hai cô nương bàn bên nói chuyện phiếm.

“Cho nên nói vương tử mắt bị mù có phải hay không?! Cái kia công chúa chỉ qua đường thôi, căn bản không phải tình yêu thực thụ cóđược không, y ghét bỏ con ếch kia, còm đem nó ném lên tường! Nhìn đến khi hắn biến thành mĩ nam lại chảy nước miếng…”

“Vương tử của ta chính là thánh khiết, ngươi có biện pháp thay đổi sao…”

“Rõ ràng là tên xấu xa!! Người hầu của hắn rõ ràng là sợ hắn thương tâm, tan nát cõi lòng mà tự làm thương mình! Người hầu thì chỗ nào mà không thể so với công chúa tốt hơn? Người hầu thì ngực cũng lớn vậy a!”

“…” Vị kia hiển nhiên không thể nói gì hơn.

“Cuối cùng, người hầu trung khuyển còn phải đánh xe ngựa đem hoàng tử cùng công chúa về, 555, này kịch tình rất ngược!!”

“Ai nha, này chỉ là kịch thôi a, trùng hợp là công chúa chiếm tiện nghi…”

Nghe nửa ngày, TềÂm phát hiện các nàng nhiệt liệt thảo luận chính là truyện cổ tích ‘Hoàng TửẾch’, trong lòng yên lặng thổ tào, người bây giờ cũng quá nhàm chán…

Đột nhiên trong lòng lộp bộp: Không đúng a, ta giống như chính là cái kia công chúa nha?!

Sau đó hắn càng nghĩ càng giống, hắn cùng cái kia công chúa giống nhau, đối tiểu động vật hoàn toàn không có tí yêu thích gì, mạc danh kì diệu hôn một vương tử giúp người ta giải ma pháp, sau lại chỉ thấy sắc là mắt mở to…  Tóm lại chính là không có nhân phẩm, hoàn toàn biến thành nhân vật chính, là một tên có cứt chó vận.

Mà Hồng Hài Nhi nhà y… TềÂm nhớ tớ hôm nay sáng sớm mắt nó cầm lệ, bộ dáng toàn tâm toàn ý muốn Mặc Lân về nhà… Tuyệt đối giống người hầu tâm cầu được yêu kia đi.

Tề Âm nghĩ nghĩ phân tích đầy căm phẫn về kết cục của truyện cổ tích của cô nương bàn bên, lại nghĩ nghĩ mình, Mặc Lân, cháu y bây giờ, phát giác, nói không chừng Mặc Lân tốt hơn là quay trở về.

Thân phận của y cũng quyết định rằng, y không thích hợp sinh hoạt tại thế giới của TềÂm, năng lực của y cũng vô cớ bị mai một dần, có lẽ cháu y cùng gia tộc của y đều phi thường cần y… Y ởđây mỗi ngày cũng chỉ có thể tạm coi là bảo mẫu nửa vời của hắn, nhưng nếu y trở về, địa vị chắc chắn khác nhau rất lớn. Ưu điểm duy nhất của y ởđây… có lẽ chính là có chút thoải mái, còn có thể cùng TềÂm bắn, nhưng phương diện này, chỉ cần y trở về, đừng nói mỹ nhân đưa đến tận cửa, TềÂm nghĩđến bộ dáng cháu hắn, nghĩ, có lẽ cả cấm luân chi luyến cũng có thể không biết chừng.

Nghĩ đến đây, TềÂm thực cười khổ muốn hỏi, chúng ta rốt cuộc tính là gì của nhau đây?

Đáp án cũng rõ ràng, bọn họ chỉ có quan hệ làở chung nhà mà thôi, chờn hắn về nhà, Mặc Lân không chừng đãđi mất rồi.

 

TềÂm phiền muộn vêđến nhà, cầm chìa khóa, một bên hít sâu một bên mặc niệm: “ Dù cho phòng trống không cũng là bình thường, dù cho phòng trống không cũng là bình thường…” Sau đó mở cửa.

Mặc Lân vẫn giống như bình thường đứng ở phòng bếp, đưa lưng về phía hắn thai gìđó—y gần đây đã học được nấu ăn.

TềÂm cảm giác, đây là hình ảnh đẹp nhất từ khi sinh ra mà hắn thấy được.

Ăn xong cơm chiều, bọn họ hai người dính tại sô pha xem ti vi, TềÂm rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Cháu ngươi…đi rồi sao?”

“Ân.” Mặc Lân ứng một tiếng, hôn một cái lên thái dương hắn. Gần đây hành động của y càng ngày càng giống nhân vật trong phim.

“Ngươi… thật sự không đi?”

“Ân, ta thực sự thích sống ở chỗ này.” Mặc Lân mỉm cười: “Hơn nữa, chúng ta…đã lên giường với nhau rồi, ta muốn đối với ngươi phụ trách.”

“…………” Ngươi này là học được lời kịch ởđâu aaaaaaa!!

TềÂm phát hiện, ngốc tử nói lời kịch, không, thậm chí là không hơn đọc lời thoại, hắn cư nhiên thật sự cao hứng!

Tối nay nhất định phải câu dẫn hắn!…. Không được, hai ngày nay đã muốn miệt mài quáđộ… Nhưng vẫn hảo muốn làm!!… Tuy rằng eo thực mỏi, hơn nữa ngày mai có cuộc họp trọng yếu… Nhưng vẫn thật sự là hảo muốn làm!!

Mặc Lân nhìn chằm chằm TV, hoàn toàn không phát hiện TềÂm hoàn toàn dựa vào trên người hắn, đầy mặt muốn *** lại không muốn *** một hồi, y chỉ cảm thấy tâm tình phi thường tốt, nhịn không được muốn cười.

Cứu mạng, ta bị biến thành vẹt.

Nhưng này hình như lại là chuyện tốt nhất cuộc đời ta. 

p/s: lại hoàn một đôi nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.