Bữa tối, Lục Cẩm
Dương phân phó phòng bếp làm chút đồ ăn đơn giản, rồi dùng bữa tại Trữ
viên, lúc sau liền lạnh nhạt nói muốn nghỉ ngơi , ngay cả nhắc cũng chưa nhắc tới Cố Du Hiên nửa câu. . .
Vương ma ma cảm thấy giữa Lục Cẩm Dương và Cố Du Hiên nhất định đã xảy ra chuyện.
Mặc dù nàng không thích Cố Du Hiên, nhưng Lục Cẩm Dương đã gả cho hắn , ván đã đóng thuyền, đổi ý là không được, chuyện Cẩm Dương có thể làm bây
giờ, là phải nắm lấy tâm của Cố Du Hiên, thì tương lai sau này của Lục
Cẩm Dương mới có chỗ dựa.
"ma ma làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Vương ma ma muốn nói rồi lại thôi, nàng nghĩ thầm, chuyện quan trọng như thế
này không nên để nhiều người nghe được, liền đem tất cả đuổi ra ngoài,
chỉ một mình nàng ở lại.
Lục Cẩm Dương mỉm cười , "Ma ma có lời gì cứ nói đừng ngại."
"Phu nhân trong khoảng thời gian này, tâm tình không tốt là vì chuyện Nhị phu nhân vào cửa sao?"
Vương ma ma cảm thấy lời nói của mình không ổn, liền giải thích, "Nam tử ba
vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường, phu nhân là chính thất có
cưới hỏi đàng hoàng, mặc dù tương lai trong phủ còn có thể có nhiều nữ
nhân khác, nhưng địa vị của phu nhân chắc chắn sẽ không thay đổi, phu
nhân có tức giận như thế nào cũng không thể tức giận với phu quân của
người, bằng không người thiệt thòi cuối cùng nhất định sẽ là phu nhân!"
Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng nàng không thể không nói cho Lục Cẩm
Dương, làm cho nàng trong lòng hiểu rõ.
Lục Cẩm Dương bật cười thành tiếng, "Uh, ma ma nói rất đúng!"
Vương ma ma không ngờ Lục Cẩm Dương sẽ phản ứng như vậy, có chút mơ hồ , "Phu nhân người. . . . . ."
"Ma ma không nói, ta cũng biết, ta như thế nào lại không biết!"
Lục Cẩm Dương chậm rãi đem tay Vương ma ma nắm chặt, lúc nhỏ, thấy Lục Uyển Nhi rúc vào trong lòng Hứa thị, nàng đã rất ghen tỵ, giờ nhìn lại đôi
bàn tay đã vất vả chăm sóc nàng "Cẩm Dương từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân lại xem ta là sỉ nhục, là ma ma đem Cẩm Dương nuôi nấng nên người, còn nhớ lúc nhỏ khi Cẩm Dương ham chơi, mắc mưa phát sốt, chính ma ma
đã ôm Cẩm Dương suốt một đêm dài. . . . . ."
Lục Cẩm Dương
khóe mắt ẩm ướt, kiếp trước, nếu nàng có thể nhận rõ sớm một chút, nếu
nàng sớm nghe theo lời khuyên bảo của ma ma, có lẽ đã không thê thảm mà
chết.
"Tiểu thư. . . . . ."
Vương ma ma lau nước mắt.
"Sao tiểu thư lại nói như vậy."
Giờ khắc này, Vương ma ma không gọi Lục Cẩm Dương là phu nhân, mà gọi tiểu
thư, có thể thấy ở trong lòng của nàng, chỉ có Lục Cẩm Dương mới là chủ
tử chân chính!
"Tiểu thư là lão nô tự tay nuôi lớn, lão nô
hận không thể đem hết đồ tốt khắp thiên hạ đưa đến cho người, bây giờ
nhìn thấy tiểu thư bị ức hiếp như vậy, chính là tiểu thư, người xem xem, bộ dạng hiện tại của người, mẫu thân người nếu nhìn thấy sẽ rất đau
lòng." nước mắt Vương mama chảy càng nhiều hơn, thân mình bởi vì kích
động mà không ngừng run rẩy.
"Ma ma, ta hiểu rõ, Cẩm Dương hiểu rất rõ."
Ánh mắt Lục Cẩm Dương chân thành, nếu nàng còn không thấy rõ mọi việc,
chẳng phải là phụ tấm lòng ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại sao.
"Vậy vì sao phu nhân còn. . . . . ."
Vương ma ma chần chừ hỏi.
Lục Cẩm Dương nghĩ, "Con người lúc nào cũng phải trả qua nhiều chuyện thì
mới rút ra được kinh nghiệm cho bản thân mình, ai tốt ai xấu trong lòng
Cẩm Dương tự nhiên biết được, lúc trước Cẩm Dương không hiểu chuyện,
chính là chuyện đã tới mức này, Cẩm Dương cảm thấy rất hối hận, hiện giờ chỉ có thể kiên trì đối mặt, đem hết sức lực bảo hộ người thân bên cạnh mình."
Đối với Cố Du Hiên, Lục Cẩm Dương đã trả giá bằng cả tình cảm và tính mạng của mình. . . .như thế nào lại nắm lấy tâm của
hắn một lần nữa.
"Ma ma vẫn giúp đỡ Cẩm Dương chứ, giúp đỡ Cẩm Dương cùng nhau bảo hộ thật tốt mọi người."
Giờ phút này cho dù Vương ma ma có kinh nghiệm đến mấy cũng bị nàng làm cho cảm động "Trừ phi tiểu thư ghét bỏ lão nô không còn dùng được, đem lão nô đuổi đi, nếu không lão nô nhất định sẽ ở bên cạnh, chăm sóc tiểu thư đến suốt cuộc đời."
Vương ma ma thành thật nói, nàng hy vọng Lục Cẩm Dương có thể sống tốt.
Lục Cẩm Dương đột nhiên thu lại cảm xúc trên mặt, hướng Vương ma ma ra hiệu, ý bảo nàng nghe tiếng bước chân ngoài cửa.
"Phu nhân đâu?" Thanh âm trầm thấp truyền đến, mặc dù cách một cánh cửa,
nhưng Lục Cẩm Dương như trước vẫn có thể cảm giác được Cố Du Hiên đang
cau mày.
"Lão gia, phu nhân dùng bữa xong, hiện giờ đã ngủ ." Trần Oánh gác đêm nói.
Cố Du Hiên ừ một tiếng, "Nến còn chưa tắt, ta đi thăm phu nhân một lúc."
Vương ma ma nhìn Cố Du Hiên đi tới, thức thời lui ra.
Lục Cẩm Dương một thân áo lụa mỏng manh, tóc đen dài, thẳng mượt, không
có...chút trói buộc nào, tùy ý rơi rụng ở trên vai, trên mặt lại không
có chút son phấn, tạo nên một loại khí chất khó diễn tả thành lời, vừa
thanh tao mà cũng vừa cao quý tuyệt tục.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người từ đầu đến cuối vẫn duy trì một động tác.
Thật lâu sau, thanh âm Cố Du Hiên khàn khàn nói, "Ta tới thăm nàng một chút, thân thể đã đỡ hơn chưa?"
Lục Cẩm Dương con ngươi lóe lên, "Uh, tốt hơn nhiều."
"Đều tại ta, trước đó vài ngày luôn bận bịu công việc, chưa có thời gian quan tâm nàng."
"Chính là Cẩm Dương, ngươi không nên đối xử với Uyển Nhi như vậy, nàng là tỷ tỷ của ngươi, còn đối với chúng ta có ân."
"Ngươi cũng biết, nàng không muốn cùng ngươi tranh chấp."
"Du Hiên ca ca."
Lục Cẩm Dương cười yếu ớt, đánh gảy lời nói của Cố Du Hiên, "Ta đối với tỷ tỷ như thế nào?"
"Ta chỉ sợ ngươi nghĩ quẩn trong đầu, là ta suy nghĩ nhiều."
Cố Du Hiên nhẹ nhàng thở ra.
"Nếu ta thật sự nghĩ quẩn trong lòng? Ngươi sẽ làm như thế nào, chọn ta còn
chọn tỷ tỷ." Lông mi Lục Cẩm Dương khẽ động, trong ánh mắt nhìn không ra điểm khác thường.
"Du Hiên ca ca, ngươi lo lắng thừa, tuy
rằng ta bình thường kiêu ngạo, nhưng cũng là người dám yêu dám hận, nàng đối với ngươi có ân, ta biết, vừa nãy chỉ là thuận miệng nói thôi."
"Thân mình Cẩm Dương còn chưa khỏi hẳn, sợ sẽ lây bệnh cho người, ngày mai là ngày người đi Hàn Lâm viện, nên nghỉ ngơi sớm đi."
Nhìn
biểu tình cổ quái của Cố Du Hiên, Lục Cẩm Dương trong lòng cười lạnh, hạ lệnh trục khách, nghĩ nàng là người ngốc sao, vì bảo vệ Lục Uyển Nhi
lại không kiêng nể đến chất vấn nàng.
. . . . . .
Lúc ra cửa, sắc mặt Cố Du Hiên tái nhợt, ban đầu còn tưởng Lục Cẩm Dương ở
Cố gia đã thay đổi, không nghĩ tới vẫn là bộ dạng không xem ai ra gì,
nghĩ tới thái độ Lục Cẩm Dương đối với hắn ban nãy.
Quả
nhiên là điêu ngoa ương ngạnh, không biết phân biệt tốt xấu, nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy, lại ở trước mặt của mình giả bộ dịu dàng nhu
thuận.
Trần Oánh vốn định tiến lên chào hỏi, nhưng vẫn ngượng ngùng từ bỏ.
Cố Du Hiên con ngươi thâm trầm, mọi chuyện Lục Cẩm Dương làm khiến hắn
thấy thực phản cảm, nếu không phải nàng còn có chỗ để dùng. . . . . .
Hắn như thế nào sẽ nhường nhịn nàng như vậy.
Giờ phút này, bộ dạng Cố Du Hiên làm sao còn có nửa phần ôn nhu như ngọc,
quanh thân đều lộ ra * dã tâm ham muốn quyền lực *.
Trong kỳ thi Điện thí, Trạng Nguyên hẳn là áo gấm vinh quang về nhà, nhưng hắn
lại không có người trợ giúp ở ngoài, vì vậy nên đứng hàng nhì.
Vốn tưởng rằng có người Hứa gia bảo đảm, còn có quan hệ của Lục Cẩm Dương. . . . . . Không ngờ cuối cùng chỉ làm được thất phẩm biên tu Hàn Lâm
viện.
A.
Đây là xem thường hắn sao!
Một đôi tay yếu ớt nhanh chóng vòng qua phía sau lưng của Cố Du Hiên.
Lục Uyển Nhi xiêm y màu trắng sữa, thân hình như ẩn như hiện lấp ló ở phía sau, làm cho nàng ta càng thêm mị hoặc.
"Phu quân, thiếp chờ chàng đã lâu."