"Phu nhân, bất kể thế nào người cũng nói, hoặc là khóc vài tiếng đi."
Nguyên Đông khóe mắt mang theo nước mắt, thử lay động thân thể Lục Cẩm Dương , muốn nàng đáp lại mình, nhưng Lục Cẩm Dương lại giống như không có cảm
giác gì, ánh mắt dại ra.
Một đêm, suốt một đêm vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, Lục Cẩm Dương hai mắt màu đỏ tươi.
"Người cứ như vậy kìm nén , ắt sẽ lại bệnh, tiểu thư đã đi rồi." Khi nói
chuyện, Nguyên Đông nước mắt cũng nhịn không được chảy ra.
Buổi sáng tiểu thư nói phu nhân đứng ở trong viện buồn rầu, muốn mang đến
cho phu nhân chút hoa hải đường đến mà phu nhân thích nhất, phu nhân
nhìn, tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp, chính là nửa canh giờ cũng không
có trở về, thời điểm Nguyên Đông đi tìm, chỉ thấy Thanh nhi sắc mặt
trắng bệch, trên trán mang theo vết máu, nằm ở thềm đá phía trên, nàng
thất kinh ôm lấy tiểu thư, tìm tòi hơi thở, thế nhưng không có hô hấp.
Lục Cẩm Dương bây giờ liền đem Cố Thiến Thanh ôm vào trong ngực, không khóc không cười, nhìn mê mẩn hoa hải đường đã muốn tàn úa trong tay Thanh
nhi của nàng.
"Phu nhân. . . . . ."
Thật lâu sau, Lục Cẩm Dương đờ đẫn nhìn Nguyên Đông, "Ta muốn gặp hắn."
Mang hoa hải đường để xuống, nước mắt ở hốc mắt cũng dần vơi, "Ngươi đi tìm hắn, nói ta muốn gặp hắn."
Hắn tự nhiên chính là Cố Du Hiên.
Nguyên Đông cái mũi đau xót, thanh âm khàn khàn nói, "Lão gia hắn. . . . . . Hắn đang bái đường."
Nghe được hai chữ bái đường, con ngươi Lục Cẩm Dương hoảng hốt.
Là như vậy, nàng đã
quên, thời điểm lúc nàng mang thai Thanh nhi cũng đã bị giáng làm tiện
thiếp, bên ngoài tiếng kèn Xô-na, tiếng chiêng, trống cả đêm vẫn chưa
dừng, trừ bỏ chỗ nàng, khắp nơi thiên viện, cả nhà đều là đèn lồng đỏ
thẵm. Đương triều Binh Bộ Thượng Thư, Cẩm y vệ Chỉ Huy Sứ, chưởng quản
Đại Minh hơn phân nửa binh quyền Cố Du Hiên xưa đâu bằng nay, năm đó hắn một thân huyền mâu trong tay nắm nửa cuốn tàn thư tú tài, vị trí chính
thê của hắn bỏ trống vài năm nay cũng nên có người bổ nhiệm.
"Ta muốn gặp hắn." Lục Cẩm Dương trầm mặc một hồi, nghẹn ngào nói, "Nếu
hắn không đến, ngươi đem cái này lay động hắn, hắn nhìn. . . Nhất định
sẽ đến."
Nguyên Đông nức nở tiếp nhận Lục Cẩm Dương trong
tay đích bước lay động ( chỗ này mình không hiểu lắm :'( ), khóc chạy đi ra ngoài, thời gian nửa nén hương liền nghe được ngoài cửa có tiếng
bước chân nặng nề truyền đến.
Cửa phòng chợt bị đánh bung
ra, người tới một thân y phục màu đỏ thẫm, Lục Cẩm Dương đưa mắt nhìn,
một hồi lâu mới rõ dung mạo người tới.
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, khuôn mặt này, chính mình bao nhiêu lâu không có nhìn thấy?
Cố Du Hiên vẫn như vậy, rất khôi ngô tuấn tú, cẩm bào màu đỏ thêu viền
đen, càng làm tôn thêm khí chất trời ban cho hắn, thêm mười năm lăn xả
chốn quan trường, làm cho hắn càng thêm thích hợp.
Thời
điểm bị giáng xuống làm tiện thiếp, nhốt tại nơi này, Lục Cẩm Dương ngay cả trong mộng đều muốn thấy hắn đến nhìn nàng, nói cho hắn biết hết
thảy đều là chuyện đã qua rồi, tự tay mang nàng đi khỏi nơi này.
Sự thật tàn khốc buộc nàng theo trong mộng mà bừng tỉnh.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, cảnh tượng gặp lại là lúc nàng ôm thi thể nữ nhi của hắn.
Cố Du Hiên thái độ
hung dữ, đem bước lay động ( có bạn nào hiểu thì dịch giùm mình 3 chữ
này với ) của Lục Cẩm Dương ném xuống, cái trán ẩn ẩn nổi gân xanh, "Lục cẩm dương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì."
Lục cẩm dương nhìn
Cố Du Hiên ngây ngốc nở nụ cười, khóe mắt nóng lên, quật cường thật lâu, nước mắt theo hai má không tiếng động chảy xuống.
Cố Du
Hiên mới vào con đường làm quan, triều đình bên trong tự nhiên sẽ không
thuận lợi, vì đạt tới mục đích đã giở rất nhiều thủ đoạn mà không muốn
người khác biết được, Cố Du Hiên sở chỉ chuyện tình nhân nhớ hết nợ bản
trằn trọc tới rồi nàng ngoại tổ Hà gia.
Sau này Hà gia bị
định tội quan mưu nghịch, cả nhà nàng bị tịch thu tài sản, giết hết một
nhà, trước lúc ngoại tổ mẫu bị xử tử, bà đã đem giao lại toàn bộ sổ sách để trong hộp gỗ cây tử đàn lưu lại cho nàng làm người bảo mệnh. Nàng
trong đầu nghĩ chắc chắn sẽ bảo hộ thật tốt vật này.
Cố Du Hiên ngầm tìm thật lâu, sổ sách giống như bốc hơi lên, không hề thấy tung tích.
"Ngươi xem Thanh nhi ngủ thật ngon!"
Thanh âm của nàng so với thời điểm này thật quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức
làm đau lòng người, trong con ngươi tối đen dần dần nổi lên ánh sáng.
Cố Du Hiên trên cao nhìn xuống Lục Cẩm Dương, mặt lạnh giương mắt trừng nàng.
Nàng đối hắn chán ghét nhìn như không thấy, Ánh mắt tối sầm, thản nhiên mà
cười, "Mẫu thân qua đời sớm, phụ thân đối xử tệ bạc, bọn họ càng không
thèm để ý ta, ta càng muốn ồn ào gây náo động, ngày ấy là ngày giỗ của
mẫu thân, ta không tìm được chỗ khóc đành phải đến trước mộ phần của mẫu thân, ở đông giao thấy ngươi đang đứng dưới tàng cây hoa đào, ánh mặt
trời ấm áp chiếu vào trên người của ngươi, chính là liếc mắt một cái như vậy, liền làm cho ta khắc sâu."
"Vì gả cho ngươi, ta hủy bỏ hôn ước, làm trái nguyện vọng của mẫu thân, cùng ngoại tổ gia phản bội. . . . . . ." Lục Cẩm Dương cao ngạo ngẩng đầu.
Rõ ràng là đầu xuân, so với mùa đông lại làm cho lòng người lạnh lẽo.
Lục Cẩm Dương nghĩ nàng sẽ không khóc , chính là nước mắt không chịu thua
kém mà chảy ra, rơi xuống làn váy màu xanh hoa hải đường đã cũ.
Lục Cẩm Dương con ngươi mang theo ôn nhu, khóe miệng hơi hơi giơ lên, ngón
tay có chút thô ráp nhẹ nhàng chạm qua khuôn mặt của Thanh Nhi, giống
như Thanh nhi chỉ đang ngủ bình thường.
Cố Du Hiên nói nàng
mặc màu xanh xinh đẹp nhất, Cố Du Hiên nói Hải Đường kiều diễm nhất mới
xứng với nàng. Nàng thế nhưng tin, tin tưởng này lại chính là cả đời.
"Kẻ điên." Cố Du Hiên một tiếng quát khẽ, "Giao sổ sách ra đây, ta không truy cứu ngươi."
Hắn đã sớm hoài nghi, nhưng sổ sách không phải nhỏ, nếu không phải tận mắt
thấy đủ, lấy tác phong của hắn, hắn tất nhiên sẽ không động thủ.
Lục Cẩm Dương hi vọng ở Cố Du Hiên mở miệng, lúc sau toàn bộ đều bị đánh
phá, nàng có bao nhiêu hi vọng Thanh nhi tử cùng nam nhân ở trước mắt
không quan hệ, là hắn không biết chuyện, nhưng hắn ngay cả hỏi cũng
không hỏi một câu, sổ sách sổ sách. . . nữ nhi của hắn tử, thế nhưng lại không đáng bằng một quyển sổ!
"Du Hiên ca ca, ngươi đừng
vội, trước bồng Thanh nhi được chứ? Cánh tay của ta có chút đau." Lục
Cẩm Dương lắc đầu nở nụ cười, nước mắt xinh đẹp đọng lại trên hàng mi.
Giống như lần đầu gặp, nàng gọi hắn Du Hiên ca ca.
Sớm đầu
năm, Cố Du Hiên ra ngoài làm việc bị ám sát, Lục Cẩm Dương dùng chính
tay trái của mình để đỡ thay hắn, khiến nàng bị thương xương cốt, mỗi
khi trời mưa, đều đau đến mưc không chịu được.
"Thanh nhi rất hiểu chuyện, nàng rất nhớ ngươi bồng nàng, nhưng sợ ta khổ sở, cũng không dám nói, nàng mới ba tuổi."
Đã lâu tâm của Cố Du Hiên không động, theo bản năng vươn tay ra.
Cố Du Hiên bỗng dưng trừng lớn ánh mắt, bất khả tư nghị nhìn Lục Cẩm Dương.
Bất quá trong lòng đã nguội lạnh.
Không phải ngày lạnh, lạnh chính là tâm của nàng.
"Ha ha."
Lục Cẩm Dương không để ý đến hình tượng cười ra tiếng, nước mắt hỗn độn theo hai gò má ngã nhào.
Cố du hiên lấy tay gạt đi.
Không biết từ khi nào thì Lục Cẩm Dương đã đem trâm châu Hải đường siết chặt trong tay, hung
hăng cắm ở phía trên cánh tay trái của Cố Du Hiên, nghiến răng nghiến
lợi rồi nói, "Cố Du Hiên, đây là ngươi nợ ta."
Phía trên
trâm châu Hải đường có độc, Cố Du Hiên không chết được, nhưng phải kéo
theo tàn tật cả đời, đối với loại người xưa nay cậy mạnh như hắn, trừng
phạt như thế xem như là sống không bằng chết.
"Nếu lúc
trước, ta không có gặp ngươi thật tốt." Lục Cẩm Dương ở bên tai Cố Du
Hiên nói thầm, "Du Hiên ca ca, ngươi chỉ biết là có sổ sách tồn tại, lại không biết ta là người giữ nó, bất quá ta đã phá huỷ nó rồi, cho nên
ngươi nhất định là tìm không thấy."
Cố Du Hiên nhất thời thất thần.
"Lúc trước tại sao ta lại yêu ngươi đến mức như vậy, làm tất cả mọi việc vì
ngươi, bất quá hộp gỗ cây tử đàn kia, là ngoại tổ lưu lại cho ta bảo hộ.
Dứt lời, Lục Cẩm Dương ánh mắt trở nên ngoan lệ, khí lực trong tay không
ngừng tăng, bước lay động sai lạc, Cố Du Hiên vận khí rời khỏi, Lại ở
ngực Lục Cẩm Dương đánh tới, "Buông tay. . . . . ."
Lục Cẩm
Dương ánh mắt tán loạn, càng nhớ rõ hôm qua, Lục Uyển Nhi dịu dàng ở
chính bên tai nàng nói, "Muội muội, tại sao có thể không cẩn thận như
vậy, ngay cả đứa nhỏ của mình cũng không chăm sóc được, thật sự là đáng
tiếc, hảo hảo lại ngã xuống ngay bậc thềm."
"Hiện tại nhìn
xem, bộ dạng thật đúng là rất giống với lão gia, chỉ tiếc lão gia đối
với ngươi căm thù đến tận xương tủy, cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn
một cái, bằng không nhất định sẽ phát hiện đây là cốt nhục của hắn."
Lục Uyển Nhi cười dữ tợn, "Hiện giờ, muốn trách cũng chỉ trách ngươi chính
mình quá mức tự cho là đúng, Cố Du Hiên là một kẻ có dã tâm và khát vọng rất lớn, nhìn lại chính ngươi đi, năm đó Lục Cẩm Dương thanh danh bừa
bãi, hắn như thế nào sẽ thích ngươi sao, ngươi thế nhưng tự mình đa tình nhiều năm như vậy. . . . . . Bất quá ta muốn cám ơn ngươi đến giúp đỡ
Du Hiên nhiều năm như vậy, tỷ tỷ đi trước tạ ơn."
"Hoa rơi xuống."
Cẩm dương chậm rãi nhắm mắt lại, miễn cưỡng cười cười, ánh mắt ngoại tổ lo
lắng, Thanh nhi khờ dại ý cười. Sân si oán hận bất quá phù hoa cả đời,
nàng vì Cố Du Hiên thay đổi nhiều lắm, nếu nói là hận, nàng chỉ hận
chính mình vô dụng không đủ năng lực bảo hộ người thân, máu tươi đã chảy gần hết vạt áo Hải đường phía trên, khiến cho nàng trông thật yêu
nghiệt.
Nàng giống như thấy được Thanh nhi tập tễnh học cách đi kêu "Mẫu thân bồng. . . . . ."