"Thật sự không thể lưu lại thêm vài ngày sao?"
Tần thị lưu luyến kéo tay Lục Cẩm Dương, trong mắt mang theo mất mác.
Lục Cẩm Dương dịu dàng nói, "Ngoại tổ mẫu, chờ Cẩm Dương sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ đến thăm người."
Trong lòng Lục Cẩm Dương cũng đã tính toán, chờ nàng giải quyết xong mọi
chuyện ở Cố gia, sẽ thường xuyên đến bầu bạn với ngoại tổ mẫu và chăm
sóc cho Cẩm Thịnh.
Nhìn Cẩm Thịnh đọc sách, tương lai thành gia lập nghiệp, nàng sẽ không còn gì để tiếc nuối.
Trong lòng Lục Cẩm Dương không khỏi dao động, chưa bao giờ nàng biết chuyện có đệ đệ lại hạnh phúc đến như vậy.
"Chẳng qua ngoại tổ mẫu không nỡ rời xa ngươi, ngươi đã gã cho người khác,
không còn là hài tử, làm sao có thời giờ thường xuyên đến thăm ta, tương lai ngươi còn có gia đình cùng đứa nhỏ của riêng mình."
Lục Cẩm Dương cười yếu ớt, vẫn chưa phản bác.
"Cẩm Thịnh?" Tần thị nhìn thấy sau cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, lại nhìn Lục
Cẩm Dương, lo lắng nói, "Sao không lo nghĩ ngơi cho tốt? Diên Kiều đâu,
tại sao không đi theo ngươi."
"Mau đến bên ngoại tổ mẫu."
Tần thị không biết mối quan hệ tỷ đệ của hai người đã dịu đi không ít, Lục
Cẩm Dương thay đổi, trong lòng thương cảm cho đứa nhỏ Cẩm Thịnh này, nên hy vọng tạo cơ hội cho hai người thân cận một phen.
Lục Cẩm Thịnh ngại ngùng bước ra, có nề nếp nói, "Ngoại tổ mẫu, bệnh của Cẩm
Thịnh đã khỏe lắm rồi, Diên Kiều đang bận bịu, ta thừa dịp nàng không để ý nên chạy tới đây."
"Nhìn xem, làm sao còn có bộ dạng yếu
ớt như trước nữa." Tần thị đem Lục Cẩm Thịnh ôm vào lòng, "Ngươi lớn
thật nhanh, mắt thấy đã muốn cao hơn ngoại tổ mẫu."
"Ngoại
tổ mẫu, Cẩm Thịnh ở bên người đã lâu, đầu óc bắt đầu trở nên ngơ ngẩn,
nên muốn về nhà." Lục Cẩm Thịnh cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi, khóe mắt từ đầu đến cuối đều hướng về phía Lục Cẩm Dương.
Khóe miệng Lục Cẩm Dương nở nụ cười nhàn nhạt.
Tần thị cưng chìu gật gật đầu, "Nguyên lai là nhớ nhà."
"Ngày mai, chờ cậu ngươi hạ triều, ta sẽ nói với cậu đưa ngươi trở về."
Ngoài tỷ tỷ là Lục Cẩm Dương ra, phụ thân Lục Nguyên, đối Lục Cẩm Thịnh quan
tâm rất hời hợt, mà Hứa thị, cho dù có đặt tâm tư làm hại Lục Cẩm Thịnh
thì ở Lục gia vẫn không sinh được con trai.
Huống hồ, Cẩm Thịnh mang họ Lục, là cháu đích tôn của Lục gia, bây giờ ở Hà gia như vậy cũng không tốt!
"Không bằng để con đưa Cẩm Thịnh trở về, vừa lúc con cũng phải quay về Lục phủ một chuyến." Lục Cẩm Dương mở miệng.
Tần thị ngẩn ra, sau đó liên tục gật đầu, "Hảo hảo hảo, vẫn là Cẩm Dương nhà ta suy nghĩ chu toàn."
"Lão phu nhân, là nô tỳ không tốt!" Diên Kiều vội vàng chạy tới.
"Được rồi, không cần thỉnh tội, nhanh chóng chạy về kêu Từ mama thu dọn đồ đạc cùng nhị tiểu thư quay về Lục gia."
Tần thị mừng rỡ, sợ Lục Cẩm Dương đổi ý, càng thêm vui mừng, Cẩm Dương đã thật sự trưởng thành.
Khóe môi Lục Cẩm Thịnh mím lại, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên. ( dễ thương quá :”> )
. . . . . .
Lục Cẩm Dương tựa người vào khung cửa, trong tay cầm một quyển trà phổ,
quanh thân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đang chăm chú đọc. Trên xe ngựa,
mùi hoa lài tỏa ra khắp nơi khiến cho người khác cảm thấy thật thanh
tĩnh.
Lúc này Lục Cẩm Thịnh ngồi ở góc khác trên xe ngựa, toàn thân đang rất căng thẳng, nhìn ra được hắn đang mất tự nhiên.
Trong lòng Lục Cẩm Thịnh, vẫn luôn kỳ vọng có thể ở cùng một chỗ với Lục Cẩm
Dương, nhưng cả người Lục Cẩm Dương lúc nào cũng mang theo gai nhọn, lâu ngày nguyện vọng này của hắn cũng trở nên xa vời.
Hiện giờ, tỷ tỷ cứ như vậy lẳng lặng ở bên cạnh mình, không có châm chọc, không có điêu ngoa ương ngạnh.
Lục Cẩm Thịnh cảm thấy giờ phút này thật đẹp, đẹp giống như chính mình lạc vào mộng.
Không giống như nàng nghĩ, Cẩm thịnh vốn nên hoạt bát hiếu động, vậy mà tính tình bây giờ lại trầm lặng như vậy.
"Muốn ăn chút điểm tâm? Hay uống nước trà không?"
Lục Cẩm Thịnh ngẩng đầu, môi mỏng khẽ mím lại.
Thấy Lục Cẩm Thịnh không trả lời, nghĩ hắn không thích. Lục Cẩm Dương nhíu mày suy nghĩ.
Khi nói chuyện, khóe mắt lướt nhanh đến quầy bán mứt quả ở bên ngoài, liền kêu xe ngựa dừng lại.
"Ngươi ở đây chờ ta một lát." Đối với Lục Cẩm Thịnh nói. Lục Cẩm Dương thuận
tay đem trà phổ đặt trên bàn rồi nói tiếp, "Ta đi có chút việc."
"Vương mama, ngừng một chút."
"Phu nhân, người làm sao vậy? đã xảy ra chuyện gì?" Xe ngựa ngừng lại, Vương mama hỏi.
"Không có gì, đột nhiên ta muốn mua vài thứ, các ngươi ở chỗ này chờ ta là được rồi, ta sẽ không đi xa."
"Phu. . . . . ." Vương mama còn chưa nói xong, Lục Cẩm Dương đã rời đi.
Không đến nửa giờ đã quay lại trên xe ngựa.
Từ đầu đến cuối, Lục Cẩm Thịnh vẫn ngoái cổ nhìn bên ngoài, thấy Lục Cẩm Dương trở về, liền không nhìn nữa.
Lục Cẩm Dương hướng về phía Lục Cẩm Thịnh nháy mắt, "Đoán xem tỷ tỷ mua cho ngươi cái gì?"
Dứt lời, giống như ảo thuật, từ phía sau lấy ra hai cái đồ chơi làm bằng đường cùng một xâu mứt quả.
"Tỷ tỷ không biết ngươi thích gì, nên chọn hai loại khác biệt, đều là thứ khi còn nhỏ mà tỷ tỷ rất thích"
"Ngươi nhìn xem, có đẹp không?"
Lục Cẩm Dương thấy Lục Cẩm Thịnh do dự, liền kiên định nhét vào tay hắn, một lần nữa cầm trà phổ lên xem.
Trên xe ngựa lại tiếp tục yên tĩnh.
Đồ chơi làm bằng đường mang hình dạng con bướm, trông sống động như thật.
Nói thật, hắn không thích hình dạng như vậy, hắn thích lão hổ, tuấn mã.
Không biết vì cái gì khi chạm qua đồ chơi bằng đường, tay hắn rất nóng. Thấy
Lục Cẩm Dương cúi đầu đọc sách, không có nhìn mình, liền liếm trộm một
cái.
Hắn không biết đồ chơi làm bằng đường lại ăn ngon như vậy, hương vị rất ngọt ngào, ngọt đến trong lòng của hắn. . . . . .
Khoảng cách đã được tạo thành từ quá khứ, nên lần này Lục Cẩm Thịnh cảm thấy rất lạ lẫm.
Trước khi xuống xe, Lục Cẩm Dương ở bên tai Lục Cẩm Thịnh thấp giọng dặn dò,
"Ở Lục gia ngươi là con trai trưởng duy nhất, nên chú ý cẩn thận, phải
đề phòng người khác."
"Bệnh tòng khẩu nhập ( bệnh do ăn uống mà ra), phải tránh tham ăn ăn bậy, Từ mama cùng Diên Kiều là người mà
mẫu thân để lại cho ngươi, là người đáng giá để ngươi tín nhiệm, ngươi
cùng các nàng nên giúp đỡ lẫn nhau."
"Còn học hành thì không thể qua loa, chỉ có học tốt thì tương lai mới có tiền đồ, nhưng ta cũng không muốn ngươi lơ là bản thân mình, đừng học thành mọt sách."
"Vì tốt cho ngươi, nên trước mặt Hứa thị đừng thể hiện mối quan hệ rất tốt với ta."
Trong phút chốc, Lục Cẩm Dương thấp giọng cười cười, không ngờ chính mình
cũng có lúc phải lải nhải như vậy " Việc này là ta suy nghĩ nhiều , dù
sao bây giờ ngươi vẫn chưa tha thứ cho ta."
Lục Cẩm Dương
nhịn không được sờ sờ búi tóc Lục Cẩm Thịnh, "Nói Từ mama mang ngươi
nghĩ ngơi đi, chờ nghỉ ngơi tốt rồi đi thỉnh an phụ thân cũng không
muộn."
Ánh mắt Lục Cẩm Dương lóe ra, nàng nói với Lục Cẩm
Thịnh như vậy, chính xác là không muốn tâm hồn Lục Cẩm Thịnh lại bị tổn
thương.
Ngước nhìn hai chữ Lục Phủ màu vàng gắn ngoài cửa,
nàng cảm thấy thật chói mắt, phụ thân hời hợt, còn có kế mẫu âm hiểm ác
độc, tất cả đều đang ở đây. . . . . .