Lục Uyển Nhi một thân xiêm y màu vàng thêu hoa mỏng, trang điểm kỹ càng, xác định vết hồng
trên mặt thoạt nhìn không dễ nhận ra, nhưng có thể nhìn thấy, lúc này
mới yên tâm đi ra ngoài.
Từ sớm đã ở cửa chờ Cố Du Hiên trở về.
Ánh trăng tây tà, bóng dáng Cố Du Hiên mới chậm rãi xuất hiện trong mắt Lục Uyển Nhi.
Lục Uyển Nhi môi đỏ mọng giơ lên, "Phu quân, người đã trở lại."
Trong triều quy định, chỉ có quan tam phẩm trở lên, hoặc có sự đồng ý của
hoàng thượng thì mới được ngồi kiệu quay về, mà Cố Du Hiên thuộc hàng
thất phẩm, nên tất nhiên phải đi bộ.
"Uh, lần này ở lại có tốt không? ." Cố Du Hiên hỏi.
Lục Uyển Nhi tươi cười, "Hảo, phụ thân mẫu thân đối đãi Uyển Nhi rất tốt, chỉ là Uyển Nhi nhớ người . . ."
Thanh âm Cố Du Hiên khàn khàn, lơ đãng hỏi, "Cẩm Dương đâu?" Không để ý tới Lục Uyển Nhi đang thẹn thùng.
Tươi cười trên mặt Lục Uyển Nhi không được tự nhiên, "Muội muội chắc đã nghỉ ngơi, nhiều ngày ở bên ngoại tổ mẫu, hẳn cũng mệt mỏi."
Cố
Du Hiên hơi hơi nhíu mày, mệt mỏi sao? Mệt đến mức không chờ mình? Gả
cho hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Du Hiên trở về, không thấy
bóng dáng Lục Cẩm Dương, trước kia, nàng đã sớm chờ ở đây rồi.
Cố Du Hiên đột nhiên phát hiện ý nghĩ này thực đáng sợ, từ khi nào thì Lục Cẩm Dương lại chiếm vị trí lớn trong lòng hắn như vậy.
Liếc nhìn qua Lục Uyển Nhi, trong lòng liền trấn tĩnh, Lục Cẩm Dương như thế nào có quan hệ cùng hắn?
Cố Du Hiên lắc lắc đầu, có thể gần đây xảy ra nhiều chuyện.
"Bên ngoài gió lớn, ngươi cũng nhiều ngày ở Lục gia, trở về nghĩ ngơi đi."
Lục Uyển Nhi nghi hoặc, "Phu quân? Người có chuyện gì không vui sao?"
Theo lẽ thường thì nàng và hắn mấy ngày không gặp nhau, thái độ Cố Du Hiên
đối với nàng không nên lạnh nhạt như thế này, ngay cả vết thương trên
mặt nàng cũng không nhận ra.
"Uh, gần đây Hàn Lâm Viện có nhiều việc."
Nghĩ vậy, con ngươi Cố Du Hiên âm trầm, mọi người trong Hàn Lâm viện này,
khi dễ hắn mới vào Hàn Lâm, đối xử với hắn như mấy gã sai vặt.
Hoàng đế hạ lệnh chỉnh sửa toàn bộ sổ sách, nửa phần cũng không cho hắn tới gần.
Cảm giác nhạy bén, khiến cho hắn cảm thấy mọi người ở Hàn Lâm Viện, đều
không phải đơn thuần xa lánh hắn. . . Mà cố ý chĩa mũi nhọn vào hắn.
Chẳng qua Cố Du Hiên không nghĩ ra, chính mình mới vào hàn lâm, chưa kịp đắc tội người khác, rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào.
Lục Uyển Nhi quan tâm nói, "Phu quân, hiện tại con đường làm quan của người mới bắt đầu, mọi việc không nên gấp."
"Uh, đây là tất nhiên!" Cố Du Hiên nhíu nhíu mày. Nếu như gặp khó khăn, chỉ biết dừng lại, hắn vẫn còn là Cố Du Hiên sao?
Tươi cười Lục Uyển Nhi cứng đờ. Bởi vì nàng giả vờ quá tốt sao? Cho nên Cố Du Hiên không thấy vết thương trên mặt nàng?"
. . . . . .
Ánh trăng như nước, nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên bàn trang điểm.
Lục Uyển Nhi bận bịu lấy lòng Cố Du Hiên,
Thì Lục Cẩm Dương lại bận bịu tìm tòi hương liệu.
Gắt gao cau mày, nhìn ra được Lục Cẩm Dương đang rất chuyên chú.
Mấy hộp hương liệu này đều là nàng mua về từ Thiêm Hương, ngày sau rất phổ
biến trong kinh thành, Lục Cẩm Dương cẩn thận phân tích mùi cùng phối
liệu.
Qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở ra vài cái.
Trong lòng đã có định đoạt.
Kiếp trước Lục Cẩm Dương được Nguyên Đông dạy, am hiểu nhất đó là ngửi thấy
hương, hương liệu chỉ cần qua tay Lục Cẩm Dương, cẩn thận ngửi một chút
liền có thể chỉ ra nguyên liệu.
Ngoại trừ hai mùi được điều
chế đặc biệt ở Thiêm Hương ra, những mùi còn lại nàng đều nắm chắc, nếu
muốn tìm kiếm những nguyên liệu khác để thay thế cũng không khó.
Bỗng nhiên trong lòng nàng cả kinh, trâm châu Hải Đường không thấy ? !
"Liên Sinh, Liên Sinh. . . . . ." thanh âm Lục Cẩm Dương mang theo vài phần bức thiết khẩn trương.
Liên Sinh gác đêm ngoài cửa cuống quít tiến vào, "Phu nhân, nô tỳ ở đây, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi có nhìn thấy trâm châu Hải Đường không, là lễ vật sinh nhật mà thời điểm ta bảy tuổi ngoại tổ mẫu tặng cho ta?"
"Trâm châu Hải Đường?" Liên Sinh suy nghĩ, lắc đầu, "Phu nhân, nô tỳ không có nhìn thấy?"
"Nếu không người tìm lại lần nữa xem? Hay là thời điểm ban ngày đã đánh rơi ở đâu đó?"
Liên Sinh không biết tại sao Lục Cẩm Dương lại để ý đến cây trâm kia như
vậy, "Nếu không người đừng vội, ngày mai nô tỳ giúp người hỏi thăm xem
có ai nhìn thấy hay không!"
Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu chặt, đột nhiên nhớ tới hôm nay ở phố chạm mặt Hắc y nhân, có phải hay không khi đó.
Suy đoán này làm cho nàng hít thở không thông.
Vốn tưởng rằng cây trâm này là manh mối, Lục Cẩm Dương muốn từ nó tìm hiểu
nguyên nhân chính xác mà Hà Gia bị diệt môn, nhưng hiện giờ trâm châu đã mất, mọi việc lại quay trở về thời điểm lúc ban đầu.
"Quên đi, tùy duyên vậy."
Lục Cẩm Dương dụi mắt, "Lão gia trở về rồi phải không?"
Liên Sinh gật gật đầu, "Lão gia đã trở lại, Nhị phu nhân sớm đã chờ ở ngoài cửa để dìu lão gia đến thẳng phòng của nàng."
"À."
Lục Cẩm Dương gật đầu.
Liên Sinh nghi hoặc nhìn Lục Cẩm Dương.
"Ngươi gọi Trần Oánh tới, nói ta có việc phân phó nàng."
"Phu nhân." theo bản năng Trần Oánh nhìn mình chằm chằm vào đôi giầy của mình, trong lòng thấp thỏm không yên.
Từ lúc bắt đầu vào Lục gia, Lục Cẩm Dương chưa từng liếc mắt tới nàng một
lần, hiện giờ chạng vạng lại sai người tới tìm nàng. . .
Trần Oánh chỉ có thể nói là vô cùng cẩn thận.
"Đến đây." Lục Cẩm Dương thoạt nhìn thực tùy ý, "Ngươi nhiều ngày đã ở Lục gia, khiến ngươi vất vả rồi."
"Quan hệ của ta cùng phụ thân, tất cả mọi người đều biết, ngươi là nha hoàn
của ta, phụ thân có làm khó dễ ngươi hay không."
Trần Oánh
vừa nghe, vội vàng quỳ trên mặt đất, "Phu nhân có chuyện gì cứ nói, mạng của Trần Oánh là do phu nhân cứu, nô tỳ nguyện ý làm mọi việc vì
người."
Lục Cẩm Dương tựa hồ đối với thái độ Trần Oánh thực
vừa lòng, "Ngươi có sự trung thành như vậy không uổng chúng ta chủ tớ
một hồi."
"Đi tới hộp trang điểm của ta chọn hai cây trâm đi, xem như thưởng cho ngươi thời gian qua xử lý tốt mọi việc."
"Phu nhân. . ." Mặt Trần Oánh lộ vẻ do dự.
"Thưởng cho ngươi thì ngươi nhận đi." Lục Cẩm Dương uy nghiêm nói.
Trần Oánh liền làm ra vẻ ngại ngùng, vui mừng chọn lấy trâm."Cám ơn phu nhân ban cho."
Tuy rằng nàng rất thích những thứ có giá trị, nhưng nàng cũng biết trước mặt Lục Cẩm Dương không nên bộc lộ quá nhiều.
Nhưng phu nhân thật sự là hảo mệnh, trang sức của nàng, cho tới bây giờ chính mình cũng chưa từng thấy qua.
Lục Cẩm Dương đem ý cười giấu nơi đáy mắt, Trần Oánh tham tài, đối với nàng mà nói là một chuyện tốt.
"Cây trâm Mẫu Đơn kia cũng thưởng cho ngươi, ta không thích hoa văn trên đó, không dùng thì lãng phí."
"Ngươi phải đối với ta trung thành, đem chuyện ta phân phó làm tốt, tự nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng. . ."
"Nếu ngươi đối với ta không thực tâm, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."
"Tính cách của ta, ngươi hẳn đã biết rõ."
"Nô tỳ đã biết."