"Thế nào?" Lục Cẩm
Dương cau mày, thoạt nhìn rất điềm tĩnh, nhưng trong áo lại âm thầm siết chặt mười ngón tay, hơi hơi có chút khẩn trương.
Liên Sinh không dấu được vui mừng, "Phu nhân, thành công rồi, người đã bắt được!"
Lục Cẩm Dương như trút được gánh nặng, cười cười, "Thành công là tốt rồi!"
"Đem người dẫn tới đây, ta muốn nhìn xem người ăn cây táo rào cây sung rốt
cuộc là người nào!" Lục Cẩm Dương chậm rãi ngồi vào ghế, đem ly trà bưng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngồi ngay ngắn thân mình.
"Phái Lý Hưng Hải, dẫn người tới."
Dứt lời, Lý Hưng Hải cùng Vương Tự mặt đầy tức giận, một trái một phải kéo
một nữ nhân, đem nàng ném tới trước mặt Lục Cẩm Dương."Phu nhân, quả
nhiên không ngoài dự liệu của người, thời điểm chúng ta bắt được nàng,
trong người nàng ta đang giấu một bọc gừng thô. Vừa nghĩ tới độc dược
nương ta trúng, ta liền nhanh chóng bắt nàng lại, thế nhưng nàng ta còn
muốn chạy trốn, liều mạng đánh ta cùng Vương Tự."
Nhìn điệu
bộ, may mắn là Liên Sinh đã dặn dò bọn họ phải lưu lại tính mạng của
người nọ, nếu không thật đúng là cửu tử nhất sinh (chín phần chết một
phần sống).
"Trần Oánh."
Lục Cẩm Dương liếc mắt một cái liền nhận ra, giọng điệu thập phần chắc chắn.
Ngày ấy, Trần Oánh cùng nàng nói chuyện, nàng ta nói bệnh của Vương mama cần ăn thứ gì tốt thì mới mau khỏi bệnh, nàng cũng nghĩ như vậy, cho nên
lúc ấy mới hỏi nàng ta. Vì vậy sau này trong mỗi bữa ăn của Vương mama
đều có thịt bò. Mà nàng lại không biết thịt bò cùng gừng thô tương khắc.
Con ngươi Lục Cẩm Dương lạnh nhạt, quét về phía Trần Oánh đang run rẩy trên mặt đất, "Chuyện xảy ra tới bây giờ, ngươi không có gì muốn nói với ta
sao?"
Bị Lục Cẩm Dương điểm(nói) đến tên, Trần Oánh ngẩng đầu, bất chấp quy củ hô to, "Phu nhân, nô tỳ oan uổng?!"
"Oan uổng? ngươi oan uổng cái gì, nói ta nghe một chút." Lục Cẩm Dương buồn
cười nhìn bộ dạng có tật giật mình của Trần Oánh, chỉ với lá gan này,
chưa thẩm vấn cũng đã tự mình nói ra.
Tục ngữ nói đúng, đối
thủ như thế nào, thì cũng phải chọn người tương xứng , người như vậy,
cũng muốn qua mắt nàng, bỏ qua, là đang khinh thường nàng có phải không?
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ?" Trần Oánh ngẩn ra, lập tức chỉ vào Lý Hưng Hải
cùng Vương Tự mắng, "Phu nhân, hai người nay lai lịch không rõ ràng, dám ở Trữ viên của người làm loạn, phu nhân mau gọi người đến đưa bọn họ
đuổi đi đi."
"Ha ha." Lục Cẩm Dương che mặt cười nhẹ.
"Trần Oánh, ngươi đúng là ngây thơ, vẫn xem ta làm ngốc tử." Lục Cẩm Dương
lắc lắc đầu, "Ngươi cho rằng ta mua ngươi về, là ngươi có thể tùy ý ở
bên cạnh ta giở trò quỷ có phải không?"
"Oan uổng, như thế
nào mới là oan uổng?" Lục Cẩm Dương dừng một chút, thu hồi ý cười trên
mặt, lớn tiếng nói, "Muốn Vương mama tử vì bệnh, trên người ngươi đã
mang tội danh giết người, đem ngươi đưa tới quan phủ điều tra, mới không tính là oan uổng ngươi sao?"
Trên đường đến đây, bộ dạng Lý Hưng Hải hận không thể đem chính nàng ăn tươi nuốt sống đã làm cho nàng kinh sợ không ít, hiện giờ lại đột nhiên nghe được Lục Cẩm Dương nói
đưa nàng tới quan phủ điều tra, lúc này hai chân như nhũn ra, bùm một
tiếng quỳ xuống.
Nhanh chóng bò đến chân Lục Cẩm Dương "Phu nhân, phu nhân tha mạng!"
Nàng như thế nào cũng không thể bị đưa đi điều tra, đưa tới quan phủ, mặc dù chuyện không phải nàng làm, cũng tránh không khỏi nàng sẽ tróc một tầng da, nhóm quan phủ nha môn này. . . . . . sẽ không có chuyện thương
lượng cùng nàng đâu.
Nàng thật vất vả mới thoát khỏi thanh lâu, không thể để chuyện xảy ra khiến nàng quay lại đó một lần nữa!
"Phu nhân, tha mạng, phu nhân, nô tỳ biết sai rồi."
Giờ khắc này, Trần Oánh làm sao còn giữ được dung mạo xinh đẹp động lòng
người, nước mắt làm ướt vạt áo, tóc tán loạn, giầy thêu ở trên đường tới đây bởi vì giãy dụa đã rớt một chiếc.
Nhưng hiện tại những cái đó không phải trọng điểm, trọng điểm chính là thái độ của Lục Cẩm Dương.
Nguyệt Dung thấy thế, vội vàng tiến lên đem Trần Oánh kéo ra, sợ nàng mất lý trí gây ra chuyện gì bất lợi tới phu nhân.
"Trần Oánh, ta đối với ngươi không tệ." Thanh âm Lục Cẩm Dương lạnh như băng, quanh thân tản ra sự sắc bén, nhìn ra nàng đang sinh khí( tức giận)
thật sự.
Trần Oánh bất giác rùng mình một cái, ngừng khóc, trong mắt tràn đầy nước mắt nhìn Lục Cẩm Dương.
Hôm nay Lục Cẩm Dương vận váy hoa màu xanh ngọc, phối với trâm Ngọc Lan Phỉ Thúy, càng làm tôn lên khí chất kiêu ngạo của Lục Cẩm Dương, cao cao
ngẩng đầu, môi đỏ mọng khẽ nhếch, "hiện tại ta chỉ muốn biết một vấn đề, là ai? Sai ngươi làm như vậy?"
"Nếu bây giờ ngươi nói thật, có lẽ ta sẽ suy xét về vấn đề xử lý ngươi, bằng không. . . . . ." khóe
miệng Lục Cẩm Dương cong lên, trong lời nói khiến cho Trần Oánh đổ mồ
hôi lạnh đầy người.
"Thủ đoạn của ta, không phải là ngươi chưa từng nghe qua!"
"Một đánh gãy chân đuổi khỏi Cố gia, hai là đem ngươi đưa tới quan phủ điều
tra, hay là ngươi muốn một lần nữa trở lại địa phương chúng ta gặp nhau, ta cũng có thể thành toàn cho ngươi!"
Lục Cẩm Dương thấp
giọng cười cười, thời gian đầu gả cho Cố Du Hiên, chứng kiến nha hoàn
bên người Cố Du Hiên đối với hắn có chút điểm khác thường, nàng liền tìm sai sót đánh rồi đuổi khỏi Cố phủ.
Bây giờ trọng sinh trở
về, ngẫm lại chính mình lúc ấy thật đúng là thái quá, nhưng đối với Trần Oánh, loại người tham tài sợ chết như thế này, coi như là chuyện tốt,
tối thiểu, đã làm cho nàng ta sợ.
"Đừng phủ nhận, cũng đừng
có suy nghĩ đem sai lầm nhận hết về mình, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói
thì không thể nói lung tung, Vương mama trúng độc, không phải ta xem
thường ngươi, lấy suy nghĩ của ngươi, căn bản sẽ không nghĩ ra thủ đoạn
người không hay quỷ không biết như vậy, nhớ kỹ, ta chỉ cho ngươi cơ hội
lúc này."
Lục Cẩm Dương thừa thắng xông lên, không để cho
Trần Oánh có cơ hội suy nghĩ, "Mạng của ngươi, muốn hay không, tất cả
đều do ngươi quyết định."
Mặt Trần Oánh lộ vẻ khó xử, ánh mắt theo bản năng xoay chuyển .
Lục Cẩm Dương nói không nhanh không chậm, "Ngươi đã không muốn, thôi được,
ta cũng không muốn tốn thời gian với ngươi. Thất Vĩ, kéo nàng ta xuống
đánh hai mươi bản, từ đâu tới đây thì đuổi về nơi đó đi, nói cho mama
của Thanh Hoa Uyển, trong khoảng thời gian này xem như chúng ta thay
nàng dạy dỗ , không cần thu bạc!"
Nhớ tới Thanh Hoa Uyển, đó là nơi Trần Oánh bị phụ thân bán vào để trả nợ, là ác mộng đến suốt
cuộc đời nàng, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Trần Oánh cũng sụp đổ.
"Ta nói, phu nhân, tất cả ta đều nói, cầu phu nhân không đem Trần Oánh bán trở về."
"Nói đi, ta đang cẩn thận lắng nghe."
"Dạ . . . . ." Thật lâu sau, Trần Oánh dường như đã hạ quyết tâm, cắn môi trắng bệch nói, "Là Nhị phu nhân."
Ba, ly trà nện( đập) thật mạnh xuống sàn.
"Nàng cho ngươi điều kiện gì? Mà khiến ngươi phản bội ta?"
Thất Vĩ thấy Trần Oánh đến lúc này nói chuyện vẫn còn bộ dạng ấp a ấp úng,
cuối cùng nhịn không được mà gầm lên, "Chuyện đã tới mức này mà ngươi
còn không mau khai rõ. Nếu là phu nhân ta đã sớm bất chấp tất cả, trước
tiên đem ngươi hảo hảo dạy dỗ thật tốt, để nhắc cho ngươi nhớ kỹ kết cục của kẻ vong ân bội nghĩa!"