Trên Gấm Thiêm Hương

Chương 3: Chương 3: Trần Oánh




Trần Oánh một thân áo mỏng thêu hoa nhung màu san hô, mi thanh mục tú, con ngươi thử thăm dò liếc về phía Lục Cẩm Dương, chờ Lục Cẩm Dương trả lời. Lúc đó Trần Oánh là nàng vừa vặn mua đến Cố phủ không lâu để làm nha hoàn tam đẳng, lúc ấy nàng thấy nàng ta đáng thương, tuổi còn nhỏ mà mẫu thân lại mất, bị kế mẫu bán tới thanh lâu, có lẽ nhìn thấy trong mắt Trần Oánh mất mẫu thân thực thương tâm, Lục Cẩm Dương nhất thời mềm lòng .

Đồng bệnh tương liên. ( cùng cảnh ngộ giống nhau )

Nàng cũng là người không còn mẫu thân.

Trần Oánh thông minh, đi theo bên người nàng bày mưu tính kế lấy lòng Cố Du Hiên, dần dần chậm rãi đạt được mục đích của nàng, Vương ma ma về sau bệnh mà chết, nàng thành nhất đẳng đại nha hoàn, tiếp nhận vị trí của Vương ma ma.

Nhưng Lục Cẩm Dương cũng không nghĩ tới, giữ Trần Oánh ở bên mình lại như giữ sói, Vương ma ma mất đi không lâu, nàng liền bò lên giường của Cố Du Hiên, ở ngoài mặt giả dạng bộ dạng điềm đạm đáng yêu, để van cầu chính mình tha thứ, nói nàng không phải cố ý, là Cố Du Hiên say rượu.

Sau lưng lại cùng Lục Uyển Nhi thông đồng một giuộc hãm hại nàng, nếu không phải Trần Oánh thường xuyên ở cạnh nàng châm ngòi, Lục Cẩm Dương như thế nào lại đổ hết tội lỗi lên người Lục Uyển Nhi, khiến nàng ta mất đứa nhỏ, làm cho Cố Du Hiên giận dữ, nàng vì vậy bị giáng xuống làm tiện thiếp.

Hiện tại xem ra, từ trước chính nàng thật sự sơ sót, dung mạo của Trần Oánh, ở giữa đám nha hoàn khẳng định là xuất sắc nhất, nhất là cặp mắt ướt át mang theo nồng đậm ý xuân kia, làm sao có thể cam nguyện cả đời làm hạ nhân tầm thường.

Cố Du Hiên lãnh huyết, nhưng quyền cao chức trọng. Làm di nương của hắn, so với những gã sai vặt vẫn là tốt hơn, đáng giá để Trần Oánh động tâm. Hà thị qua đời sớm, nhưng lại sớm an bài tốt cho tương lai của nàng.

Là nàng có mắt không tròng, nhận thức không rõ.

Ngày sau nhận được kết cục, cũng là xứng đáng với nàng, nếu có thể tha thứ Trần Oánh phản bội, có lẽ càng để ý thì càng thất vọng hơn thôi. . . . . .

Trần Oánh đột nhiên có chút khẩn trương, không biết vì cái gì, chung quy cảm thấy được ánh mắt của phu nhân có chút làm cho người khác phải sợ hãi.

Lục Cẩm Dương mí mắt rủ xuống, thu lại biểu tình trên mặt, thản nhiên nói, "Để cho nàng vào đi."

"Còn nữa." Thu hồi suy nghĩ, Lục Cẩm Dương thản nhiên nói, "Lần sau muốn đến truyền đạt gì, ngươi nhớ phải gõ cửa trước."

Ý cười trên mặt Trần Oánh cứng đờ, có chút xấu hổ. Từ lúc bị mua đến Cố phủ, phu nhân đối đãi với nàng vẫn rất rộng lượng.

Rốt cuộc vẫn là tuổi còn trẻ, không nghĩ tới ở nơi này bị nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu tình trên mặt không kiểm soát được, đều bị Lục Cẩm Dương thấy hết.

"Vâng, nô tỳ đã hiểu."

Thất Vĩ đáy mắt ẩn ẩn ý cười, nàng không thích Trần Oánh, bởi nhìn nàng ta không thành thật và an phận, cũng không biết phu nhân tại sao lại đối nàng có chút chiếu cố, nhưng Lục Cẩm Dương vừa mới đối với nàng lạnh nhạt, xem nàng còn có đắc ý được nữa không.

. . . . . .

"Phu nhân thân thể đã đỡ chưa ? Lão phu nhân thân mình không tiện. Nhờ lão nô hướng phu nhân ân cần hỏi thăm."bộ dạng Giang ma ma ước chừng hơn bốn mươi tuổi, một thân áo mỏng màu trà, trên đầu đội trâm ngân mạ vàng, hơi hơi nghiêng người hành lễ, giọng điệu tuy nói cung kính, chỉ không ra được điểm sai, nhưng đáy mắt khinh thường kia vẫn không che dấu được.

Lục Cẩm Dương liếc mắt nhìn biểu tình của Vương ma ma, ở dưới đệm yên lặng cầm bàn tay có chút thô ráp của Vương ma ma, nhợt nhạt cười.

Ngược lại nhìn Giang ma ma, "Tốt hơn nhiều, làm phiền lão phu nhân mong nhớ."

Giang ma ma trên mặt mang ý cười cợt, "Nếu phu nhân đã không có gì, vậy xin mời phu nhân qua viện của lão phu nhân, ngài cũng biết, lão phu nhân gần đây vẫn vì chuyện của thiếu gia mà ưu phiền, huống hồ, Nhị phu nhân hôm qua vào phủ, hôm nay gặp mặt hành lễ, ngài làm Đại phu nhân tự nhiên không thể vắng họp."

Thất Vĩ vội vàng khẩn trương nói, "Phu nhân, ngài vừa mới tỉnh lại, thân mình vẫn còn rất yếu, nếu lúc này đi ra ngoài tất nhiên sẽ bị cảm lạnh."

Lục Cẩm Dương không thích mẹ con các nàng, thời điểm ngày trước ở trong phủ Lục Uyển Nhi dương dương tự đắc, tuy rằng Lục Uyển Nhi lớn hơn nàng một tuổi, chính là đầu óc vẫn nhỏ hơn so với tuổi.

Hứa thị làm mẹ kế, xem như là mẹ kế điển hình, chưa từng trách móc nặng nề Lục Cẩm Dương.

Dù là như thế, Lục Cẩm Dương như trước vẫn là không thích mẹ con các nàng.

Nguyên nhân khó mà giải thích được, có một loại chán ghét, đó là hết cả cuộc đời.

Thời điểm nàng mang thai Thanh nhi, Lục Cẩm Dương không làm được việc, chỉ có thể xuyên thấu qua cửa sổ nhìn khoảng không ở trời mà ngẩn người, nghĩ về những chuyện từ trước, thật to nho nhỏ, sự vô toàn diện.

Nàng có chút hiểu được tại sao năm xưa Hứa thị lại đối với nàng dung túng trăm điều.

Đôi khi tại thời điểm Lục Nguyên giáo huấn Lục Cẩm Dương, đều bị Hứa thị ngăn lại.

Dung túng nàng, tạo nên một Lục Cẩm Dương luôn tự hành động theo ý của bản thân mình, tiếng xấu từ đó mà truyền ra.

Nếu năm đó Lục Nguyên quan tâm dạy bảo nàng, có thể hay không còn có một kết cục khác.

Giang ma ma trừng mắt nhìn Thất Vĩ, hơi hơi có chút tức giận, "Ngươi tiểu nha đầu này, đang nói lão phu nhân chúng ta bạc đãi bản thân phu nhân sao? Lão nô đã hỏi trước tình trạng của phu nhân, phu nhân nói tốt hơn nhiều lúc này mới thỉnh phu nhân đi qua!"

"Không biết còn tưởng rằng ngươi ở giữa châm ngòi ly gián mối quan hệ của lão phu nhân và phu nhân!" Giang ma ma hùng hồn nói, lão phu nhân tất nhiên là biết Lục Cẩm Dương vừa rơi xuống nước, nàng ngăn không được Lục Uyển Nhi vào cửa, làm hại Du Hiên ở lao trung ngây người mấy ngày.

Lục Cẩm Dương hơi hơi nhíu nhíu mày, nhẹ giọng quát lớn nói, "Thất vĩ, không được vô lễ."

Sau đó, Giang ma ma càng thêm kiên quyết , chỉ biết phu nhân của các nàng, đối đãi người khác đúng là ngang ngược kiêu ngạo, nhưng đối với người bên cạnh thiếu gia, thật sự rất khách khí, bởi vậy các nàng đặc biệt cảm thấy có mặt mũi, bằng không các nàng trở về ở trước mặt lão phu nhân nhất định nói Lục Cẩm Dương thất lễ, lão phu nhân cùng thiếu gia nổi giận, Lục Cẩm Dương nhất định là không chịu được lạnh nhạt.

Thất Vĩ không cam lòng cắn môi, dậm dậm chân.

"Xin ma ma ra ngoài chờ ta, người xem ta cũng cần thời gian rửa mặt chải đầu, không thể mang bộ dáng lôi thôi như vậy đi thỉnh an lão phu nhân."

Giang ma ma đứng ở bậc thềm, vội váng đáp lời, “ hẳn là vậy, bất quá xin phu nhân hãy nhanh một chút, sợ làm cho lão phu nhân chờ sốt ruột ."

Dứt lời, Giang ma ma tự xoay thân mình bước ra cửa.

"Phu nhân. . . . . ." Thất Vĩ vừa mới mở miệng, lại bị ánh mắt của Lục Cẩm Dương ném ra liền nín lại.

Lục Cẩm Dương đề cao thanh âm nói, "Thất Vĩ, ngươi thật là, ta đã nói với ngươi không ít lần, thân phận Giang mama không thể so với người thường, nếu như ngươi còn không phân biệt cấp bậc lễ nghĩa một lần nữa, ta liền đem ngươi đến phòng bếp làm việc nặng, còn không mau đi chuẩn bị trà cho Giang ma ma “

Lục Cẩm Dương lại nhỏ giọng nói, "Ngươi đi nhìn chằm chằm nàng, nhìn xem biểu tình của nàng."

Thất Vĩ trong lúc nhất thời lơ mơ , không biết phu nhân đang tính toán gì.

Rốt cuộc Vương ma ma cũng là người từng trải, theo ánh mắt Lục Cẩm Dương, nhìn thấy ở cửa rõ ràng lộ ra một đôi giầy thêu màu son đi tới, lập tức hiểu rõ, ở một bên nói, "Phu nhân cho ngươi đi ngươi liền đi, cần phải làm tốt chuyện phu nhân giao!"

Vương ma ma tận lực nhắn nhủ thêm vài lời.

Ánh mắt Thất Vĩ trong veo xoay chuyển, không biết Lục Cẩm Dương cùng Vương ma ma muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm theo.

Đôi giầy thêu màu son ở cửa lui về, Giang ma ma khóe mắt mang theo nụ cười thỏa mãn, chậc chậc lắc đầu, lão phu nhân suy nghĩ nhiều, phu nhân nào dám có cái gì bất mãn sao, sắc mặt tái nhợt kia, nhìn vào đích thực là vẫn còn yếu, nhưng lão phu nhân là ai, là mẫu thân thân sinh của thiếu gia, lão phu nhân mở miệng, Thiếu phu nhân cũng phải làm theo!

Vương ma ma ánh mắt phức tạp,nhìn Lục Cẩm Dương, nàng chung quy cảm thấy được phu nhân từ trước tới giờ không có giống nhau , phu nhân có thể thấy rõ ràng lòng người là chuyện tốt, chính là không biết vì cái gì, sau khi phu nhân rơi xuống nước tỉnh lại, toàn thân đều mang theo vẻ đau thương nhàn nhạt, nhất là trong vài lần mộng phu nhân đều gọi tên Thanh nhi, làm cho Vương ma ma ngi ngờ, càng nhìn nàng càng đau lòng.

Lục Cẩm Dương liếc mắt nhìn chính mình ở gương đồng lăng hoa sâu kín nói, "Ma ma trang điểm và chuẩn bị y phục cho ta đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.