✧・゚, Ăn cướp trong chớp nhoáng
Thụ tên Hứa Đao, là một tên lưu manh chuyên chặn đường cướp của, trông rất hung ác, trên lưng y còn có một vết sẹo dài, nghe nói là do lúc kéo bè kéo phái đi đánh nhau thì bị chém một nhát.
Công tên Hàn Thanh, vì mất trí nhớ nên ngốc ngốc nghếch nghếch, nhưng trước khi mất trí nhớ, hắn lại là một tên tiểu thiếu gia vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, vài hôm trước, hắn bị sảy chân, bị người ta tính kế ném luôn bên vệ đường, cuối cùng trở thành một cậu trai ngốc ngốc đáng thương.
Ngày Hứa Đao lần đầu gặp Hàn Thành cũng là một ngày tâm trạng y không tốt, lại tình cờ thấy Hàn Thanh ngồi ngay ven đường nên tiện tay bắt nạt hắn luôn. Y dùng mũi chân đá mông hắn, đòi tiền Hàn Thanh.
Hàn Thanh sờ sờ mông, tủi thân quay đầu nhìn Hứa Đao, bĩu môi đáp lời: “Tôi không có tiền...”
“Moi ra đây, nhanh lên!” Hứa Đao quát hắn, “Không moi tiền ra là tao đánh mày đấy!”
Nghe xong, Hàn Thanh bắt đầu hốt hoảng, Hứa Đao thấy hắn hơi sợ hãi thì quyết tâm rèn sắt khi còn nóng, quát thêm một câu nữa. Hàn Thanh trợn mắt, hít hít nước mũi, và rồi ngay sau đó Hứa Đao được chứng kiến cảnh một tên đàn ông trưởng thành cao 1m85 nước mắt đầm đìa.
Lại còn vừa khóc vừa nắm túi áo, vừa nấc vừa nói đừng có đánh tôi mà, Hứa Đao cau mày nhìn người đàn ông đang hết sức tủi thân trước mặt, lần đầu tiên trong đời đi cướp tiền mà y lại buồn thế này.
Hàn Thanh rất chi là uất ức sờ soạng khắp người thì móc ra được bảy đồng tiền, đưa cho Hứa Đao: “Cho anh nè...”
Hứa Đao nhìn mấy đồng tiền giấy nhăn nhúm với dăm ba đồng xu lẻ, bắt đầu nổi đóa: “Chỉ có từng này thôi á? Mày định lừa ai đấy?”
Nom Hàn Thanh trắng trẻo sạch sẽ, tuy quần áo hơi cũ kĩ nhàu nhì, nhưng nhìn vào biết ngay gia cảnh y không hề kém, Hứa Đao không tin người đàn ông trông 'yếu ớt' này chỉ có chừng ấy tiền.
“Mày thành thật moi ra đây cho tao!” Hứa Đao bẻ ngón tay răng rắc, Hàn Thanh sợ tới mức ôm đầu: “Tôi nói không có là không có thật mà, trên người tôi chỉ có bảy đồng tiền thôi...”
Hứa Đao túm cổ áo hắn, kéo hắn đứng lên, hung ác trừng hắn: “Bớt xàm đi! Đưa tiền nhanh!”
Hàn Thanh nước mắt lưng tròng nhìn y, cắn chặt môi, mũi hồng hồng, rồi lại thấy y muốn đánh mình, nước mắt như trân châu rơi “tạch tạch tạch tạch” xuống tay Hứa Đao.
“Tôi không có tiền thật mà, đừng đánh tôi... Tôi... Tôi có thể nấu cơm cho anh mà...” Hàn Thanh hút hút nước mũi, đôi mắt ngấn lệ, trông y hệt chú nai con buồn bã.
Hầu kết Hứa Đao dịch lên dịch xuống mất mấy giây, cuối cùng y quyết định không cho Hàn Thanh một trận.
Y thấy hôm nay mình xui xẻo thật đấy, ăn ở thế nào mà lại đụng phải cái đồ đẹp trai vô dụng yếu đuối này.
Y buông Hàn Thanh ra, chửi ầm lên hôm nay thật đen đủi, định rảo bước đi luôn, ai ngờ vừa mới đi được hai bước đã có người nghiêng ngả lảo đảo chạy đến túm chặt cánh tay y.
Hứa Đao nhe răng trừng hắn: “Làm gì thế? Thích ăn đấm à?”
Tay hắn co rúm lại, Hàn Thanh ngập ngừng nói nhỏ: “Anh chưa cầm tiền của tôi nữa mà...”
Hàn Thanh móc tiền từ trong túi ra dúi vào tay y, Hứa Đao chẳng thèm cầm, hắn bắt đầu nóng ruột, mở lòng bàn tay y ra nhét tiền vào.
“Đừng có đánh tôi nhá...” Hàn Thanh lúng túng thì thào.
“Mày nói gì cơ?” Hứa Đao không nghe thấy.
Vành tai Hàn Thanh đỏ bừng, tưởng Hứa Đao chuẩn bị quát mình tiếp, nghẹn đến đỏ cả mặt vẫn không dám nói.
“Thế cuối cùng mày có sủa ra hay không?” Hứa Đao hỏi thêm một lần nữa.
Hàn Thanh bị dọa sợ luôn rồi, y quát một cái làm hắn phải thành thật ngay, vội vàng nhắc lại: “Đừng...Đừng có đánh tôi mà...”
Hứa Đao:......
Tự dưng Hứa Đao lại thấy người đàn ông này cũng thú vị phết, y nhún vai, nhét tiền vào túi quần, nhếch mép: “Có từng này tiền mà mày cũng dám ra yêu cầu với tao hả?”
Hàn Thanh nắm góc áo, hắn cũng hiểu mình có mỗi từng đấy tiền làm sao đủ để mà hối lộ người ta, cúi đầu nhìn mũi chân, thì thầm: “Phần còn lại... Tôi có thể... dùng cơm bù vào được không? Tôi... Tôi sẽ nấu cơm cho anh mà...”
Hứa Đao nhướng mày, không nói gì.
Hàn Thanh muốn y nhận lời, lấy tay nhẹ nhàng giật giật góc áo y.
Trái tim Hứa Đạo đột nhiên đập nhanh hơn.