✧・゚, Đi 'công chuyện' với đại ca
Từ lần quấy rối đó trở về sau, Hứa Đao quyết tâm tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc chia phòng, Hàn Thanh vừa sợ vừa ngoan ngoãn nghe lời, đêm khuya khoắt không dám chạy ra cọ cọ người ta nữa.
Bình thường Hứa Đao bận rộn chuyện đi thu phí bảo hộ nên không để ý Hàn Thanh nhiều, may là Hàn Thanh chỉ hơi ngốc ngốc thôi chứ không bị điên, dạy cái gì cũng nhớ ngay, không gây chuyện phiền hà.
Hai người cứ tiếp tục sống cùng nhau như vậy, Hàn Thanh phụ trách làm việc nhà, mua đồ ăn, nấu cơm, Hứa Đao phụ trách kiếm tiền, thời gian dần trôi qua, thoang thoảng hương vị của những năm tháng bình dị ấm áp.
Nhưng thời gian trôi qua, hẳn nhiên những người xung quanh sẽ đoán già đoán non mối quan hệ giữa hai người. Đàn em của Hứa Đao tên Ninh Kiến Sơn là một thằng nhóc hay tò mò tọc mạch, từ khi bỏ học cấp hai đã xông pha xã hội hỗn loạn với Hứa Đao, bỗng thấy ngày nọ Hứa Đao nhặt đâu về một người vừa ngoan ngoãn nghe lời lại vừa đẹp, tưởng đâu vợ của đại ca, vậy nên mỗi lần đến ăn cơm chùa đều sẽ trêu chị dâu vài câu.
Hàn Thanh không hiểu gì hết, nghe người ta gọi mình là chị dâu lại còn ngây ngốc gật gù, Hứa Đao chỉ biết đỏ mắt quát mấy thằng đàn em ồn ào, cốc đầu Hàn Thanh bảo hắn đừng có mà lúc nào cũng đồng ý như thế.
Hàn Thanh ngoan ngoãn 'ừa' một cái, lũ đàn em của Hứa Đao lại bắt đầu la ó, trong đó có Ninh Kiến Nhất kêu to nhất.
“Anh Hứa lại bắt nạt chị dâu! Chị dâu bị anh gõ cho ngốc luôn rồi kia.”
“Đúng thế, sưng thành cục luôn rồi.” Mọi người lại cười vang, Hứa Đao cau mày nhìn chằm chằm đầu Hàn Thanh, y đang kiểm tra xem đầu hắn có sưng lên cục nào thật không.
May quá, không bị. Hứa Đao nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại đuổi hết cái đám kia về: “Cút nhanh! Bên thành Tây vẫn chưa thu tiền! Mấy ngày rồi chưa thấy nộp!”
Cả đám đang hí hửng sôi nổi, đột nhiên trầm hẳn xuống, Ninh Kiến Sơn ủ rũ: “Anh Hứa, anh không biết chứ, dạo gần đây thằng Vương Đại Xuyên chiếm thành Tây rồi, chúng ta không đủ người nên không dám động vào.”
“Đúng vậy, nghe bảo bọn nó còn có súng nữa.” Có người bổ sung thêm.
Nghe vậy, Hứa Đao chỉ lạnh lùng cười: “Thằng cháu đấy mà cũng dọa được chúng mày à?”
“Ngày xưa lúc anh đây kéo cả đám đi đánh nhau ở thành Tây, thằng Vương Đại Xuyên đấy đến quả rắm cũng không dám đánh.” Hứa Đao híp mắt, phân việc cho đám đàn em, “Ba giờ chiều tập hợp ở quảng trường thành Tây, chúng ta đi gặp thằng cháu này.”
Mọi người sôi nổi đồng ý, tiếp theo bắt đầu bàn chiến lược, chốt phương án xong mọi người lục đục ra về chuẩn bị đồ đạc, tự dưng Hàn Thanh nhích nhích lại gần hỏi Hứa Đao chiều nay định làm gì.
Hứa Đao thành thật trả lời: “Làm việc.”
“Ồ.” Hàn Thanh vẫn đứng ngồi không im, Hứa Đao nghi ngờ nhìn hắn, Hàn Thanh bắt đầu đỏ mặt.
Hàn Thanh: “Tôi đi cùng được không?”
Hứa Đao:?
Ánh mắt Hàn Thanh đầy hứng khởi: “Tôi cũng muốn đi làm việc...”
Hứa Đao “hừ” một tiếng, ghét bỏ: “Cậu đi làm gì? Làm phiền à? Ở nhà đợi đi.”
“Không muốn!” Hiếm có lúc Hàn Thanh làm mình làm mẩy, “Ngày nào anh cũng đi làm việc, không thèm dẫn tôi đi chơi, nên tôi cũng muốn đi làm việc với anh.”
“Cho tôi đi đi mà, cho tôi đi đi mà.” Hàn Thanh túm chặt góc áo y, thấy Hứa Đao vẫn không để ý đến mình, bắt đầu cọ cọ lưng y, y hệt con mèo nhỏ bám dính lấy y làm nũng.
“Anh Hứa, cho tôi đi đi mà, cho tôi đi làm với anh đi mà.” Hàn Thanh ôm eo y, meo meo cọ cọ, sợi tóc mềm mại chạm vào mặt Hứa Đao, cọ đến tim hắn cũng mềm luôn.
“Vậy cậu không đừng gây rối, chỉ được đứng nhìn thôi.” Hứa Đao thả lỏng.
“Được!” Hàn Thanh thấy Hứa Đao đồng ý cho mình đi chung, vui vẻ thơm lên mặt y một cái.
Hứa Đao vuốt chỗ bị thơm dính đầy nước bọt, nghĩ thầm mình không nên để Hàn Thanh đi theo mấy thằng đàn em láo toét kia, cái đồ ngốc này cũng học được tuyệt chiêu làm nũng rồi.
___
Editor lảm nhảm: Mình mới tìm được 1 bộ ABO siêu siêu siêu hợp gu luôn, AxA cường cường á, để bắt đầu đọc với edit dăm ba chương đã rồi đănggggg