Tô Ánh Nguyệt xuống xe, một tay dắt Tinh Vân đang ủ rũ không vui, tay kia dắt Tinh Thiên khuôn mặt tràn đầy tươi vui, đi về phía cửa hàng đồ ngọt.
“Trước đây mẹ rất thích đồ ngọt trong cửa tiệm này”
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn tấm biển lớn trước mặt, vô số ký ức năm xưa hiện về trong đầu.
Lúc đầu khi mọi người chưa biết cô và Tô Huyền Anh bị ôm nhầm, nhà họ Tô thực sự coi cô như con gái ruột của họ.
Vào thời điểm đó, Tô Tuấn Thành và Trần Ngọc Phương sẵn sàng dành cho cô mọi thứ tốt nhất.
Đồ ngọt cũng vậy. . Cập nhật truyện nhanh tại ( TRÙMTRUY ỆN. or g )
Khi còn là công chúa nhỏ của nhà họ Tô, tất cả những đồ ngọt cô ăn đều là của cửa hàng đồ ngọt Milan.
Về sau thân thế thật sự của cô lộ ra ngoài, cô không có khả năng đến đây “Vậy thì khẩu vị của mẹ và con giống nhau!”
Tinh Thiên cười híp mắt nắm chặt tay Tô Ánh Nguyệt: “Chúng ta cùng nhau vui vẻ ăn bánh ngọt nhé!”
Nói xong cậu nhóc đặc biệt kiêu ngạo liếc nhìn Tinh Vân: “Có người không thích ăn đồ ngọt, vậy thì đừng ăn là được!”
Tỉnh Vân liếc trằng mắt cậu nhóc một cái: “Trong cửa hàng đồ ngọt cũng không chỉ có đồ ngọt.”
Ba mẹ con bước vào cửa hàng đồ ngọt.
Tỉnh Thần vô cùng thích thú nhìn vào một chiếc bánh ngọt tinh xảo trong tủ kính.
“Thật ngại quá.”
Nhân viên phục vụ có chút khó xử: ” Chiếc bánh này đã có một vị khách lầu trên đăt.”
“Vậy thật không may”
Tô Ánh Nguyệt bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tỉnh Thiên: “Đổi một cái khác nhé?”
Trên mặt cậu nhóc có vẻ không vui: “Nhưng mẹ ơi, con chỉ muốn cái này thôi!”
Người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn nhân viên phục vụ: “Có thể làm thêm một cái nữa được không?”
“Thợ làm chiếc bánh này có việc tạm thời rời đi”
Nhân viên phục vụ cũng rất khó xử.
Một lúc sau, cô ấy mím môi nói: “Để tôi đi hỏi vị khách trên lầu, có lẽ họ có thể chia cho mọi người một nửa.”
“Đối phương cũng là một bạn nhỏ, có lẽ sẽ không ăn hết cái bánh lớn như vậy”
Nói xong, nhân viên phục vụ trực tiếp lấy điện thoại ra bấm gọi Không bao lâu sau, một người đàn ông cao lớn bước xuống lầu: “Ai ó chút khó xử: “Chiếc bánh này đã có một vị muốn chia bánh với tiểu công chúa của chúng ta?”
Giọng nói này…
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đàn ông, cô sửng sốt, người đàn ông đó cũng sững lại.
“Cô Tô?”
“Trịnh Chính?”
Người từ trên lầu bước xuống không phải ai khác, chính là Trịnh Chính, đội trưởng đội bảo vệ của đội bảo vệ bé Tinh Nguyên!
Anh ta cau mày chỉ vào chiếc bánh ngọt trong tủ kính: “Vậy chiếc.
bánh ngọt này…là em trai của cô Tỉnh Thiên đảo mắt: “Em trai gì, bọn cháu là mẹ con!”
“Cô ấy là mẹ của bọn cháu!”
Nói rồi, cậu nhóc bước lên, trực tiếp dang hai tay ra, đứng che trước mặt Tô Ánh Nguyệt như một chú đại bàng nhỏ: “Đừng đánh chủ ý lên mẹ cháu, mẹ cháu là người đã kết hôn có con rồi!”
Động tác đáng yêu của cậu nhóc chọc cười Trịnh Chính.
Anh ta ngước nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Không ngờ con của cô Tô đã lớn như vậy rồi.”
Nói xong anh ta liếc nhìn chiếc bánh kia: “Nhân viên phục vụ nói đúng, chiếc bánh này quả thực hơi lớn, một mình công chúa nhỏ không thể ăn hết, anh Kỷ cũng không ăn đồ ngọt.”
“Không bảng cô Tô dẫn hai đứa nhỏ lên lầu, chúng ta cùng ghép bàn, tôi tin anh Ký và công chúa nhỏ có lẽ sẽ rất sẵn lòng mời mọi người ăn bánh.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu.
Tuổi của Tỉnh Nguyên và Tinh Thiên Tinh Vân cũng xấp xỉ nhau, tên cũng gần giống nhau. Có lẽ chúng có thể trở thành bạn tốt của nhau!
Vì vậy cô dẫn theo Tinh Vân vẫn không nói lời nào, cùng với Tinh Thiên mang vẻ mặt không vui đi lên lầu.
Trong phòng bao trên lầu, Tinh Nguyên đang uất ức nằm bò trên bàn, nhìn Kỷ Thanh Nam với vẻ mặt oán trách: “Chú Kỷ, lời chú nói không tính”
“Lần trước không phải chú nói sẽ giới thiệu hacker ở chỗ dì Tô làm sư phụ của cháu sao?”
“Đã qua mấy ngày rồi, một chút tin tức cũng không có!”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Thanh Nam thoáng qua một tia bất đắc dĩ: “Dì Tô của cháu gần đây không rảnh.”
Mặc dù tối hôm qua anh ta vẫn luôn tăng ca, nhưng thông qua Trịnh Chính, anh ta cũng biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Quan hệ giữa Tô Ánh Nguyệt và Lạc Hân cũng không tệ, Lạc Hân đã xảy ra chuyện như vậy, mấy ngày nay Tô Ánh Tuyết chắc hản rất bận, anh ta không thể dùng mấy loại chuyện vặt vãnh này đến quấy rầy cô.
Vì vậy, người đàn ông thở dài một hơi yếu ớt: “Hay là chú Kỷ lại tìm trên mạng cho con mấy người?”
“Không muốn”
Tỉnh Nguyên đảo mắt: “Mấy người được gọi là cao thủ trên mạng còn không lợi hại bằng cháu!”