“Anh Nam Phong?”
Trên hành lang bên ngoài thư phòng, Tân Tỉnh Thiên đang chuẩn bị xuống lầu rót nước, cau mày nhìn người đàn ông nào đó đang lén lút: “Đã muộn như vậy rồi sao anh lại ở trong nhà của tôi?”
Tần Nam Phong giật mình, vội vàng “suyt” ra hiệu đối với cậu nhóc, chỉ vào thư phòng: “Đừng làm ồn! Bố và mẹ mới của em đều ở trong đó”
Tân Tinh Thiên cau mày suy nghĩ và hiểu ra.
Cậu nhóc bĩu môi, trực tiếp giơ tay túm lấy ống tay áo của Tân Nam Phong: “Vậy nếu em không thể làm phiền bọn họ, anh Nam Phong cũng không thể làm phiều bọn họ”
“Đi thôi, em mời anh uống nước sôi!”
Tân Nam Phong: Anh dừng lại và đứng im tại chỗ không nhúc nhích: “Em tự đi đi”
“Anh họ còn có nhiệm vụ khác”
Tân Tinh Thiên chớp mắt: “Nhiệm vụ gì?”
“Đương nhiên là…”
Anh cầm cây bút ghi âm trong tay, “Tân Nam Phong, xem ra cháu không cần Ánh Nguyệt giúp đỡ nữa”
Sắc mặt Tân Nam Phong lập tức tái xanh.
“Chú nhỏ, chú nghe nhầm rồi”
“Bút ghi âm này của cháu… thực ra là để ghí âm lại giọng của thím khi giúp cháu phân tích kịch bản.”
“Kịch bản gì?”
Phía sau Tân Mộ Ngôn, một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Tô Ánh Nguyệt vẫn mặc bộ đồ ngủ kín đáo đó, nhưng bên ngoài áo ngủ đã khoác thêm áo vest màu xám của Tân Mộ Ngôn.
Áo khoác của anh rất lớn, cô mặc vào người, vạt áo vừa đủ che đến đùi, có thể che đi dáng người xinh đẹp của cô.
“Là thế này”
Tân Mộ Ngôn khẽ nói.
Tô Ánh Nguyệt: ”…”
Được rồi, cô đã hiểu lầm hoàn toàn…
“Tuy nhiên…”
Đôi mắt màu mực của người đàn ông quét qua khuôn mặt đỏ bừng của Tô Ánh Nguyệt, “Sau này sẽ thỏa mãn em”
Tô Ánh Nguyệt: ”…”
Cô không dám nhìn ánh mắt của anh, chỉ có thể cắn răng cầm kịch bản đi vào thư phòng: “Tôi xem giúp cậu”
Tân Mộ Ngôn nhìn bóng lưng ủ rũ của cô, mỉm cười.
“Vậy tối nay mẹ sẽ phải tăng ca ạ?”
Tân Tinh Thiên mở to mắt nhìn theo bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt.
“Đúng vậy”
“Mẹ cũng thật vất vả”
Cậu nhóc thở dài: “Con bảo anh trai đi pha trà sữa cho mẹ vậy”
Trà sữa?
Hai mắt Tân Nam Phong lập tức tỏa sáng: “Cho anh một ly với.”