Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 117: Chương 117




Hành động của Vương Khải khiến đạo diễn Trần lập tức phát hoảng.

Bộ điện ảnh này nếu như ông ta muốn sử dụng nữ chính là một người bình thường như Hướng Kim Tâm, vậy nam chính chỉ có thể tìm một người nổi tiếng, nếu không hoàn toàn sẽ không bán được vé.

Mà Vương Khải lại là sự tồn tại có lực hút vé nhất trong giới giải trí.

Người sản xuất không dễ gì mới có thể mời Vương Khải đến diễn bộ phim này, sao có thể cứ để Vương Khải đi như vậy được chứ.

Ông ta vội vàng đuổi theo, túm lấy tay áo Vương Khải: “Ảnh đế Vương, cậu..”

Động tác của Vương Khải ưu nhã giật tay áo bị ông ta giữ ra, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Tô Ánh Nguyệt ở xa: “Cô rất giỏi”

Trong đôi mắt màu mực của người đàn ông mang theo sự tán thưởng: “Hôm nay Lạc Hân nói muốn đưa tôi đến xem một diễn viên mới có kỹ thuật diễn rất tốt, thật ra tôi cũng không mong chờ gì”

“Khi nhìn thấy cô, tôi càng không mong chờ gì”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Xem ra lúc trước khi ở thành phố An Lạc, không chỉ Vương Khải để lại ấn tượng không tốt với cô, cô trong mắt Vương Khải cũng không ra sao cả.

“Có điều bây giờ tôi thay đổi quan điểm rồi”

Vương Khải nở nụ cười nhạt: “Cô quả thật có thể nhận được lời khen ngợi của Lạc Hân”

“Sau này có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cô đạo diễn mà tôi biết”

“Cô xứng đáng”

Nói xong, anh ta lạnh nhạt nhìn đạo diễn Trần đứng bên cạnh: “Bộ phim này không xứng”

Sắc mặt đạo diễn Trần lập tức trở lên tái nhợt.

Hai người cùng đạo diễn Trần cho Tô Ánh Nguyệt điểm thấp, cho Hướng Kim Tâm điểm tuyệt đối nhìn nhau, vội vàng đứng lên: “Cậu Vương”

Thật ra bọn họ cũng là người có danh tiếng trong ngành, hôm nay chẳng qua chỉ là nể mặt đạo diễn Trần mới đồng ý làm theo thỉnh cầu chấm điểm của đạo diễn Trần.

Sao bọn họ có thể ngờ, nhân vật như Vương Khải sẽ quan sát từ phía sau chứ.

Nếu như biết Vương Khải cũng ở đây, cho dù đạo diễn Trần có đưa ra giá gấp mười lần, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.

“Cậu Vương, thật ra chúng tôi không hề cảm thấy Hướng Kim Tâm này diễn tốt”

Vương Khải nhíu mày, dừng lại nhưng không quay đầu: “Nếu như biết cô ta diễn không tốt, tại sao lại cho điểm cao?”

Hai nhà sản xuất lại nhìn nhau.

Bọn họ nhất định không thể nói là do đạo diễn Trần cho bọn họ tiền, bọn họ mới cho Hướng Kim Tâm điểm tuyệt đối được.

Dù sao đạo diễn Trần cũng là một người có danh tiếng và thâm niên nhất định trong ngành.

Vì vậy…

Hai người đều chỉ về phía Hướng Kim Tâm: “Là cô ta.”

“Cái cô diễn viên tên Hướng Kim Tâm này tối qua gõ cửa phòng chúng tôi, cho chúng tôi một số tiền, quỳ trên đất xin chúng tôi cho cô ta điểm cao”

“Cho nên…”

“Cho nên các người vì tiền mà thỏa hiệp sao?”

Lạc Hân ngồi ở chỗ ban giám khảo cười, khoanh hai tay trước ngực, quay đầu nhìn đạo diễn Trần một cái: “Vậy đạo diễn Trần thì sao? Ông cũng nhận được lợi ích gì sao?”

Lời nói của Lạc Hân, khiến sắc mặt đạo diễn Trần tái nhợt.

Ông ta quay đầu, sau khi nháy mắt với Hướng Kim Tâm một cái, ho nhẹ một tiếng nói: “Mọi người đều biết tôi bị cận”

“Hôm nay tôi không đeo kính, tôi cho rằng tôi đeo kính áp tròng, nhưng thật ra lại không đeo”

“Cho nên vừa rồi tôi chỉ nghe giọng nói của diễn viên cảm thấy cô ấy biểu diễn cũng được, không tỉ mỉ quan sát biểu cảm của cô ấy, đó là lỗi của tôi”

Khóe miệng Lạc Hân nhếch lên, nâng mắt nhìn về phía Hướng Kim Tâm: “Chậc chậc”

Tay Hướng Kim Tâm nắm chặt đặt bên hông.

Rõ ràng đạo diễn Trần đã vỗ ngực đảm bảo trước mặt cô ta, nhất định sẽ mua chuộc hai giám khảo kia, để cô ta yên tâm thử vai.

Kết quả không ngờ, bây giờ xảy ra chuyện, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu cô ta.

Hơn nữa điều oan ức nhất là, cô ta lại không thể phản bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.