Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 119: Chương 119




Hướng Kim Tâm vẫn đang ở trong phòng chính nhìn Tô Ánh Nguyệt và Vương Khải ký kết hợp đồng hợp tác trong phim “Tử thành” rồi mới bị bảo vệ đưa ra ngoài.

Trình Hiếu Quân đã sớm đợi ở cửa tòa nhà công ty giải trí Phong Đô.

Hướng Kim Tâm vừa đi ra, anh ta liền vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô ta: “Kim Tâm, thế nào?”

“Có qua không? Em có nhận được vai diễn này không?”

“Tô Ánh Nguyệt có giúp gì cho em không?”

Nghe anh ta nhắc đến Tô Ánh Nguyệt, Hướng Kim Tâm đột nhiên tức giận không có chỗ phát tiết.

Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt.

Có phải Trình Hiếu Quân còn nghĩ rằng Tô Ánh Nguyệt là Tô Ánh Nguyệt trước đây, là kẻ để cho họ tùy ý định đoạt hay không?

Là bạn thân cũ của Tô Ánh Nguyệt, Hướng Kim Tâm biết rất rõ Tô Ánh Nguyệt là một người dễ mềm lòng, trước kia cô lúc nào cũng nhẫn nhịn, không muốn gây ra rắc rối.

Cũng không phải như Trình Hiếu Quân tự cho là Tô Ánh Nguyệt còn dây dưa tình cũ với anh ta.

Nhưng bây giờ…

Tô Ánh Nguyệt rõ ràng không muốn chịu đựng thêm nữa.

Cô ta hít sâu một hơi: “Tô Ánh Nguyệt không giúp em.”

“Lần này cô ta lấy được vai chính rồi.”

“Người thành công cuối cùng của buổi casting là cô ta”

Trình Hiếu Quân giật mình.

Lúc này, anh ta nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đi ra khỏi tòa nhà cùng với Lạc Hân.

Anh ta bước một bước dài lao về phía trước, kéo Tô Ánh Nguyệt sang một bên: “Ánh Nguyệt, sao cô có thể làm như vậy?”

“Tôi đã nói với cô bộ phim này rất quan trọng đối với Kim Tâm rồi mà.”

“Bộ phim này cũng rất quan trọng đối với tôi.”

Tô Ánh Nguyệt nhìn vào khuôn mặt của Trình Hiếu Quân đột nhiên cảm thấy anh ta thật đáng thương.

Cô hít một hơi thật sâu, lục trong túi thật lâu, cuối cùng rút ra một chiếc móc khóa hình con rùa nhỏ màu xanh lục.

Cái này là lúc ở thành phố An Lạc, Phúc Quý Ngân cảm thấy đáng yêu nên mua, nó luôn được nằm trong túi của Tô Ánh Nguyệt.

Cô nhét con rùa nhỏ vào tay Trình Hiếu Quân, cười nói: “Giao cho anh, để bớt giận”

“Ngay cả khi Hướng Kim Tâm mất vai diễn này, cô ta vẫn có được anh.”

“Về phần tôi, như anh nói, cậu ba Tần mà không quan tâm tôi thì tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, không giống Hướng Kim Tâm có thể dựa vào anh.”

“Vì vậy, tôi sẽ nhận nhân vật này đi trước, anh có thể giúp cô ta tìm vai diễn khác đi.”

Nói xong, người phụ nữ mỉm cười, xoay người rời đi.

Trình Hiếu Quân nhíu mày, nhìn xuống móc khóa rùa xanh trong tay, hung hăng cau mày.

Tô Ánh Nguyệt có ý gì?

Con rùa xanh là đang nguyền rủa anh ta sẽ bị cắm sừng sao?

Đùa à?

Anh ta và Hướng Kim Tâm đã ở bên nhau hơn năm năm, mối quan hệ của họ rất ổn định, nhất định là cô thấy ghen tỵ.

Sau khi thoát khỏi Trình Hiếu Quân, Tô Ánh Nguyệt vừa đi đến bên đường thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.

“Thím nhỏ, cháu đưa thím nhỏ về nhé?”

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú sáng sủa của Tần Nam Phong.

Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, mở cửa xe ngồi vào.

Lạc Hân đang ngồi trên ghế sau của xe.

Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, cô ta dịu dàng cười: “Chúc mừng”

“Cảm ơn”

Tần Nam Phong ngồi ở ghế lái phụ, vừa cười vừa nhìn người phụ nữ trong kính chiếu hậu: “Nhưng hôm nay thím à, màn trình diễn của thím thật sự khiến cháu phải nhìn thím bằng cặp mắt khác xưa”

“Trước đây cháu biết rằng thím diễn xuất không tệ, nhưng không ngờ lại tốt như vậy.”

Tô Ánh Nguyệt có chút ngượng ngùng: “Chắc họ để tôi làm nền cũng tốt.”

“Kỹ năng diễn xuất của tôi thực sự ở mức trung bình, kém hơn nhiều so với Lạc Hân”

“Cô đừng có tâng bốc tôi, biểu hiện của cô thật sự rất tốt”

Lạc Hân mỉm cười, đưa cho cô một chai nước.

“Đúng rồi.”

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lạc Hân: “Tôi cũng muốn cảm ơn cô đã giới thiệu thầy Tân kia cho tôi.”

“Nếu không có thầy Tần, chúng ta sẽ không có buổi thử vai ngày hôm nay, tôi cũng sẽ không nhận được vai diễn này”

Lạc Hân sững sờ, một lúc sau mới nhớ ra, hình như Tần Nam Phong đã bịa ra một thầy Tần?

Cô ta khẽ họ một tiếng: “Thầy Tần… đối với người khác khá tốt”

“Đúng vậy.”

Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Tôi cảm thấy khoảng cách giữa thầy Tần và những người trẻ tuổi của chúng ta vẫn rất gần.”

“Tôi thật ngưỡng mộ một người lớn tuổi như vậy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.