Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 122: Chương 122




Tần Tinh Vân ngược lại không quan tâm.

Cậu nhóc kia tự rót cho mình một chén nước, ngồi ở trên ghế, rút điện thoại ra giống như một người trưởng thành, gọi điện cho Tần Nam Phong.

“Anh Nam Phong”

“Tinh Vân”

Trên loa ngoài, thanh âm của Tần Nam Phong ở đầu bên kia có chút kinh ngạc: “Có chuyện gì mà em lại gọi điện thoại cho anh?”

“Không ngờ lại có một ngày em trai kiêu ngạo của anh lại chủ động, gọi điện thoại cho anh.”

“Anh rất vinh hạnh”

“Anh Tân Phong, anh thực sự rất ồn ào”

Cậu nhóc kia trả lời một câu khiến Tần Nam Phong đầu bên kia điện thoại lập tức ngậm miệng lại: “Tiểu tổ tông, em gọi điện thoại cho anh không phải chỉ muốn hàn gắn tình cảm thôi chứ?”

“Có chuyện gì muốn anh Nam Phong giúp đỡ, em cứ nói, anh nhất định sẽ dốc hết sức thực hiện.”

Tần Nam Phong biết rất rõ, thằng nhóc Tần Tinh Vân này, là một phiên bản khác của Tần Mộ Ngôn, về sau tương lai sẽ rất sáng lạng.

Anh ta phải nhận lúc tên nhóc Tần Tinh vẫn chưa lớn, liền ôm lấy cái đùi vàng này.

“Em muốn hỏi anh một vấn đề.”

Tần Tinh Vân nhếch mép một cái, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ: “Một người đàn ông xem không hiểu mấy biểu tượng cảm xúc thì có theo đuổi được một người phụ nữ thích dùng biểu tượng cảm xúc không?”

Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát.

Sau một lúc lâu, Tần Nam Phong nở nụ cười: “Chỉ có như vậy thôi sao?”

“Đúng.”

“Cái gì tấu hài vậy, dĩ nhiên là không có khả năng rồi”

Tần Nam Phong ở đầu bên kia điện thoại cười giọng điệu mang theo nhiều phần chế nhạo: “Mấy cái biểu tượng cảm xúc mà cũng xem không hiểu thì có phải là quá xấu hổ rồi không?”

Tần Tinh Vân cười thản nhiên, đặt điện thoại di động vào tay Tần Mộ Ngôn.

“Please, đàn ông xem không hiểu mấy cái biểu tượng cảm xúc mà cũng muốn theo đuổi người phụ nữ thích dùng biểu tượng cảm xúc, có phải người đó đang nằm mơ không?”

“Phụ nữ chắc chắn rất ghét mấy người đàn ông không thú vị như anh ta, thế mà vẫn có tư tưởng muốn tán người ta cơ à?”

Không khí trong phòng bắt đầu lạnh như băng.

Tần Nam Phong ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Anh ta biết Tần Tinh Vân hỏi anh ta như vậy chắc chắn là muốn anh ta cho đáp án, cho nên vì muốn lấy lòng Tần Tinh Vân, Tần Nam Phong cố ý khuếch đại câu chuyện lên, nói:” Hiện tại một ông lão còn biết dùng biểu tượng cảm xúc, em nói người đàn ông này ngay cả biểu tượng cảm xúc mà cũng không hiểu, xem ra là còn kém hơn cả một ông lão.”

“Hay là giới thiệu cô gái đó cho anh, anh hiểu ý nghĩ của biểu tượng cảm xúc, hơn thế anh còn có thể sử dụng chúng một cách thuần thục, chắc chắn cô ấy sẽ yêu anh”

“Thật không?”

Một giọng nói đè nén sự lạnh lùng vang lên: “Cậu chết chắc rồi”

Tần Nam Phong đang nói bỗng đột ngột dừng lại.

“Chú… chú nhỏ?”

“Là tôi”

Tần Mộ Ngôn lạnh lùng nheo mắt nói: “Nghe nói, cậu muốn theo đuổi thím nhỏ?”

Tần Nam Phong: …”

Anh ta sợ tới mức miệng run lên: “Chú… chú… chú… chú nhỏ”

“Chú nghe cháu nói nhảm, à không, chú nghe cháu giải thích”

“Cháu…”

Tần Mộ Ngôn lạnh lùng nhíu mày, trực tiếp tắt cuộc gọi.

Tần Tinh Vân hai tay ôm lấy ngực, giương mắt nhìn anh: “Bố, bố cảm thấy học cái này vô dụng sao?”

Người đàn ông giương mắt nhìn cậu bé, không nói lời nào.

Hai bố con bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu thua, cả hai người đều quật cường giống nhau.

“Ring.”

Bỗng nhiên, điện thoại của Tần Mộ Ngôn để ở trong ngăn kéo vang.

Là tin nhắn của Tô Ánh Nguyệt gửi cho thầy Tần.

Là một biểu tượng cảm xúc hình con thỏ đáng yêu.

Người đàn ông lạnh lùng nghiêm mặt đưa điện thoại di động cho Tần Tinh Vân xem: “Nên trả lời như thế nào bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.