Ở bên đường đối diện nhà hàng, một chiếc Maserati màu đen đang đậu ở đó.
Một người đàn ông từ trên xuống dưới mặc bộ tây trang đen ngồi ở ghế sau của xe, dù bận vẫn nhàn hạ quan sát cảnh tượng ở lối vào của nhà hàng.
Tất cả mọi người đang bàn luận về vấn đề khí chất của Tô Huyền Anh, nhưng không ai để ý rằng, lúc Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, trong một chớp mắt đó, trong mắt cô hiện lên một tia ranh mãnh.
Bàn tay với các đốt ngón tay thon dài của Tần Mộ Ngôn đặt lên cửa kính xe đang hạ xuống, trên môi nhếch lên một nụ cười cưng chiều.
Ngược lại thì cũng không ngu ngốc.
Xung quanh Tô Huyền Anh có rất nhiều người, còn Tô Ánh Nguyệt thì chỉ có một mình cô.
Nếu ngay từ đầu cô lấy đá chọi đá, cô sẽ chịu thua thiệt.
Vì vậy, cô đã sử dụng một chiến thuật.
Lúc trước, khi đám người Tô Huyền Anh chế cô, cô giả vờ như không nghe thấy, đợi đến khi ánh mắt của những người xung quanh bị thu hút đến khu vực này, cô mới bắt đầu phản kích.
Bây giờ một vòng dư luận nhỏ đã hình thành ở lối vào nhà hàng Uyển Đình, dưới con mắt của mọi người, Tô Huyền Anh lấy ít địch nhiều.
Chỉ diễn ra chưa đầy mười phút đã khiến Tô Huyền Anh vốn dương oai giễu võ trước đó vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy nôn nóng khi không thể làm được gì.
Có vẻ như cô thông minh hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.
“Tô Ánh Nguyệt”
Tô Huyền Anh hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt, cô ta hận bây giờ không thể tự mình vặn đầu Tô Ánh Nguyệt ngay tại chỗ, đè xuống dưới chân cô ta dẫm đạp chín chín tám một lần.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trong số những người xem ở đây, thậm chí còn có cả những người có quen biết với nhà họ Tô.
Nếu như cô ta phát điên lên, chẳng phải giống như Tô Ánh Nguyệt, cô ta chính là một đứa em gái không có học thức sao?
“Chị chờ đấy cho tôi.”
Bỏ lại câu nói này, Tô Huyền Anh dẫn theo vài người tay sai bước nhanh vào nhà hàng.
“Em gái, em phải nhớ thật kỹ lời chị nói nha”
Cô mỉm cười vẫy tay hướng Tô Huyền Anh rời đi,
“Ha ha ha.”
Chờ đám người giải tán, Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa nhà hàng, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà bật cười.
Chắc vì tính tình tốt bao năm qua của cô nên đã tạo cho Tô Huyền Anh ảo giác rằng mình rất hay bị bắt nạt đúng không?
Ngay cả chính Tô Ánh Nguyệt cô cũng không ngờ, Tô Huyền Anh lại đánh giá thấp địch như vậy.
Người phụ nữ hít sâu một hơi, tâm trạng tốt lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho thầy Tân: “Thầy Tần, em đã đợi thầy ở cửa nhà hàng gần nửa tiếng rồi, khi nào thì thầy đến?”
Tin nhắn trả lời lại của thầy Tần liền gửi đến rất nhanh: “Lập tức đến liền”
Được trả lời lại, Tô Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu và đứng yên tại chỗ tiếp tục chờ đợi.
“Tô Ánh Nguyệt.”
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên sau lưng cô.
Cô cau mày và quay đầu lại theo bản năng.
Vừa quay đầu lại, thì một bạt tai từ người đối diện, hướng mặt cô đánh xuống.
Muốn tránh né thì đã quá muộn, dường như Tô Ánh Nguyệt là theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Đau đớn trong tưởng tượng của cô thật lâu không có xuất hiện.
Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai: “Cô Tô, sỉ nhục người khác lại thành bị người khác sỉ nhục, cái này là thẹn quá mà biến thành tức giận sao?”
Âm thanh này…
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, mở lớn hai mắt ra.
Trước mặt cô, người đàn ông cao lớn đứng thẳng trước mặt cô đang che chở cho cô giống như cây cao chót vót che trời vậy, hai tay to nắm chặt lấy hai tay Tô Huyền Anh, khuôn mặt lạnh lùng cười như không cười: “Loại hành động đánh lén này, ngược lại rất phù hợp với những người có thân phận vô học”