Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 138: Chương 138




“Lúc trước cô ta làm diễn viên thế thân, nên chắc cũng không xinh đẹp hay khí phách gì đâu, tìm cho kỹ, đừng bỏ qua bất kỳ người phụ nữ có tướng mạo bình thường”

Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nhắc nhở.

Một nhóm bảo vệ đáp lại một tiếng, bắt đầu chia ra hành động.

Khi tất cả bọn họ đi ngang qua cô, đều không liếc lấy một cái.

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, đợi các vệ sĩ tản ra, mới cẩn thận đi đến bên cạnh người đàn ông dẫn đầu: “Xin hỏi, lối ra ở bên nào vậy?”

Người đàn ông cáu kỉnh chỉ về một phía: “Cứ đi thẳng chỗ này là được”

“Cảm ơn”

Tô Ánh Nguyệt gật đầu, vừa muốn quay người rời đi, nhưng lại giống như nhớ đến cái gì đó quay đầu lại.

“Cái đó”

Cô nghiêm túc nhìn tổng giám đốc: “Tôi muốn nói…”

“Người làm diễn viên thế thân, rất nhiều người đều rất xinh đẹp rất khí chất, không bình thường chút nào cả.”

Ví dụ như cô.

Có điều, những lời này Tô Ánh Nguyệt không nói ra.

Cô nói xong quay này, quay người, sải bước rồi khỏi.

Tổng giám đốc nhìn người phụ nữ bước đi, im lặng trợn trắng mắt: “Đồ điên”

Khi Tô Ánh Nguyệt ra khỏi bãi đậu xe, trợ lý của Lạc Hân Lăng Nguyên đã đợi cô ở cửa một lúc lâu.

Thấy Tô Ánh Nguyệt đến, Lăng Nguyên vội vàng chạy tới đưa thiệp mời vào trong tay Tô Ánh Nguyệt: “Lạc Hân đã vào trong rồi”

“Cô ấy là một trong các nữ chính tối nay, cho nên người tìm cô ấy rất nhiều”

“Ừ”

Tô Ánh Nguyệt cười nhẹ nhận thiệp mời, đi theo Lăng Nguyên vào trong hội trường.

Trong hội trường vô cùng náo nhiệt.

Lễ trao giải còn chưa bắt đầu, diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất đều đã tụ tập nói chuyện với nhau rồi.

Tô Ánh Nguyệt tùy ý tìm một góc khuất ngồi xuống.

“Cô, cô còn thật sự đến sao?”

Mông cô còn chưa ngồi nóng chỗ, phía sau đã vang lên giọng nói tràn đầy chế nhạo của một người phụ nữ.

Là Hướng Kim Tâm.

Tô Ánh Nguyệt vô thức quay đầu lại.

Phía sau, Hướng Kim Tâm đang khoác tay Trình Hiếu Quân, đi về phía cô.

Hướng Kim Tâm mặc váy dài màu trắng bồng bềnh như tiên nữ, Trình Hiếu Quân mặc một bộ vest trắng viền vàng, đặc biệt lịch thiệp.

Hai người đứng cùng nhau, giống như ngọc bích.

Tô Ánh Nguyệt cười nhạt: “Tôi nhớ lúc đầu khi tôi còn chưa phát hiện ra quan hệ của hai người, đã nói với hai người, cho dù các người có giành được giải không, tôi đều sẽ tận mắt nhìn xem”

Hướng Kim Tâm cười khan một tiếng: “Cô ngược lại rất giữ lời hứa đấy”

“Tất nhiên rồi”

Tô Ánh Nguyệt cười: “Tôi cũng không thể giống như hai người không bằng súc sinh, nói lời không giữ lời đúng không?”

Sắc mặt Hướng Kim Tâm tái nhợt: “Cô nói cái gì”

“Không có gì?”

Tô Ánh Nguyệt vẫn ưu nhã tựa vào ghế, khóe môi cười như không cười: “Đừng có tự nhận vào mình”

“Hay là nói, cô tự mình thừa nhận, cô chính là cái thứ không bằng súc sinh mà tôi nói?”

Sắc mặt Hướng Kim Tâm vô cùng khó nhìn.

“Đừng có quan tâm đến cô ta.”

Trình Hiếu Quân hừ lạnh một tiếng, giơ tay nắm lấy tay Hướng Kim Tâm: “Bây giờ cô ta cũng chỉ có thể nói miệng mà thôi.”

“Dù sao sau lễ trao giải tối nay, giá trị của anh và em đều sẽ khác, cần gì phải tức giận với loại nhân vật. nhỏ như vậy chứ?”

Hướng Kim Tâm híp mắt: “Nói cũng đúng”

“Tô Ánh Nguyệt, cô có khéo ăn khéo nói thế nào, cũng không thay đổi được số mệnh chúng tôi dẫm đạp dưới chân đâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.