Lúc cô mang thai so với bây giờ béo hơn một chút, nhìn thịt phúng phính rất đáng yêu.
Cô mang cái bụng lớn xem hàng ở khoa sản phụ, mà những người xếp hàng xung quanh cô đều là đàn ông.
Trừ cô ra, những bà bầu khác đều ngồi trên ghế, được người đi cùng chăm sóc.
Chỉ mình cô đơn độc.
Tự mình lấy túi, tự mình lấy giấy chẩn đoán, tự mình xếp hàng.
Anh lại mở mấy tấm ảnh khác ra.
Mỗi bức ảnh đều chỉ có một mình cô.
Bên cạnh cô không có người đàn ông nào chăm sóc, không có người thân, không có bạn bè.
Chỉ có một vài tấm ảnh là có hình của Phúc Quý Ngân.
Bất kể mà đi khám thai, hay đi dạo, thậm chí là đi đến cửa hành phụ sản, Tô Ánh Nguyệt chỉ có một mình.
Trong lòng bỗng có cảm giác chua xót khó hiểu.
Trước đây Tần Mộ Ngôn không hiểu phụ nữ, không biết những người phụ nữ khi có thai khổ cực đến nhường nào.
Mãi đến sau này khi anh có Tần Tinh Thiên và Tần Tinh Vân.
Anh tận mắt nhìn thấy mẹ của Tần Tinh Thiên và
Tân Tinh Vân chết trong hỏa hoạn.
Anh mới từ từ hiểu ra, khi một người phụ nữ mang thai cần phải được chăm sóc và quan tâm biết bao nhiều.
Nhưng, Tô Ánh Nguyệt, người con gái mà anh yêu quý, đã từng mang thai, và còn bị bỏ rơi như vậy…
Người đàn ông đau lòng nhìn từng tấm ảnh một
Phần cuối thư mục không phải là bức ảnh mà là một đoạn video.
Là khi Tô Ánh Nguyệt nằm trên giường bệnh, cố gắng sinh đứa trẻ.
Máy quay quay vào khuôn mặt hung tợn của cô.
Cả đầu cô toàn là đổ mồ hôi nhễ nhại, tóc dính trên khuôn mặt đang đau khổ.
Cô như vậy thực sự không đẹp chút nào,
Nhưng đoạn video này lại khiến Tần Mộ Ngôn căm hận.
Thậm chí anh không dám xem hết video, mau thoát ra.
“Cậu Ba, cậu cũng không thể xem nổi phải không?”
Tô Tuấn Thành cho rằng Tần Mộ Ngôn thoát ra là vì anh thất vọng về Tô Ánh Nguyệt, vì vậy vội vàng châm ngòi vào lửa: “Cậu không cần phải tức giận làm gì, đề nghị vừa nãy của tôi cậu cứ suy nghĩ kỹ một chút di.”
“Đây là cách tốt nhất để ít gây tổn thương cho cậu rồi.”
“Dù sao với thân phận của cậu, nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài đối với thanh danh của cậu….” . Ngôn Tình Sắc
Tần Mộ Ngôn nhếch miệng: “Vậy ý ông là, tôi nên cảm ơn ông?”
“Không không không, tôi chỉ là… “
“Những bức ảnh và video này có bản sao lưu không?”
Tô Tuấn Thành chưa nói xong đã bị Tần Mộ Ngôn ngắt lời.
Tô Tuấn Thành sững sờ, vội vã lắc đầu: “Không, không có!”
“Sau khi tôi phát hiện ra những thứ này, tôi vẫn luôn cất giữ rất kỹ, hiện tại chỉ có cậu và nhà họ Tô biết, người ngoài không ai biết được!”
“Cậu yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để thứ này làm ảnh hưởng đến thanh danh của cậu…”
“Vậy thì tốt.”
Tần Mộ Ngôn cười nhạt, dùng tay di chuyển con chuột xóa tất cả thư mục kia đi.
Dưới ánh mặt kinh ngạc của Tô Tuấn Thành, anh thuận tiện xóa sạch trong thùng rác: “Được rồi, những thứ này sau này không còn nữa.”
“Nếu như còn nhìn thấy vậy chứng tỏ ông vẫn còn bản sao chép, khi nãy ông lừa tôi, tôi sẽ tìm ông tính sổ.”