Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 180: Chương 180




Tô Ánh Nguyệt nhíu mày.

Đúng là cô đã từng nghe Tô Huyền Anh kể lại mấy chuyện sốt dẻo liên quan đến Tần Mộ Ngôn trước khi được gả cho anh.

Nhưng sao cô lại nhớ là lúc đầu Tô Huyền Anh có kể anh đã hại chết hai người phụ nữ?

Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, Tần Mộ Ngôn nở nụ cười bất lực: “Hủy hoại khuôn mặt, tính tình thô bạo, từng chơi chết phụ nữ… Mấy tin này đều là lời đồn đãi mà Tần Tinh Thiên bảo người truyền ra.”

Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc: “Tần Tinh Thiên bày ra?”

“Ừm.”

Tần Mộ Ngôn bình thản gật đầu: “Thằng bé nói làm như vậy có thể loại bỏ rất nhiều phụ nữ muốn gả cho anh chỉ vì gương mặt và tiên của anh.

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Ngụy biện kiểu gì đây?

Thân thể cô khẽ run, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt lắm: “Vậy hai đối tượng xem mắt đó của anh.”

“Bị Tần Tinh Thiên dọa sợ, chạy mất.”

Anh tiếp tục bình tĩnh bón cháo cho Tô Ánh Nguyệt: “Em có nhớ ngày đầu tiên khi tới biệt thự nhà họ Tần đã nhìn thấy cái gì không?”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Nhớ tới con quái vật mà hôm ấy Tần Tinh Thiên đã đóng giả, đến giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ hết hồn.

Hôm đó cô còn thật sự cho rằng Tần Mộ Ngôn có bộ dáng như vậy, cũng thật sự sợ rằng cô phải sống cả đời với một người như thế.

…Vì thế, hai đối tượng xem mặt lúc trước của Tân Mộ Ngôn cũng bị Tần Tình Thiên dọa như vậy, sợ quá nên chạy mất?

“Anh nói với em những chuyện này chỉ vì muốn cho em biết, trước lúc quen biết em, anh đã bắt đầu tìm mẹ cho hai thắng bé rồi.”

Nói xong, anh đưa thìa cháo cuối cùng đến bên miệng Tô Ánh Nguyệt: “Em còn cảm thấy Diệp Thiên Văn là vợ chưa cưới của anh không?”

Tô Ánh Nguyệt lặng lẽ lắc đầu.

Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh: “Nhưng cho dù Diệp Thiên Văn không phải vợ chưa cưới của anh thì cũng coi như là em gái của anh chứ..

“Sao trước đây anh chưa từng nhắc tới cô ta với em?”

Tần Mộ Ngôn mỉm cười.

Những ngón tay thon dài của anh thu dọn lại đống đồ ăn: “Người không quan hệ thì anh có thể nói cái gì với em.”

“Người em lấy là anh chứ không phải là bọn họ.”

Giọng nói trầm thấp của anh làm trái tim Tô Ánh Nguyệt khế loạn nhịp.

Cô cúi đầu: “Em còn tưởng rằng… Anh cố ý bảo cô ta tới thăm em”

“Tại sao em lại nghĩ như thế?”

“Em tưởng rằng…

Cô mím môi, giọng nói có chút tủi thân: “Em còn tưởng rằng anh để ý chuyện em từng sinh con, tưởng rằng anh cố ý bảo cô ta tới đây để nhắc nhở em, thật ra cũng có rất nhiều người phụ nữ thích anh…

Bàn tay thu dọn đồ của Tần Mộ Ngôn hơi khựng lại.

Một lúc lâu sau, anh quay đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy mang theo mấy phần bất đắc dĩ “Chẳng lẽ không có Diệp Thiên Văn thì em không biết có rất nhiều người phụ nữ thích anh?”

Tô Ánh Nguyệt:

Hình như anh nói… Rất đúng.

Cô mím môi, nửa ngày sau mới ấp a ấp ủng mở miệng nói tiếp: “Xin lỗi anh.”

Tần Mộ Ngôn thu dọn đồ xong, đặt một góc trên bàn rồi trả lời: “Anh không hề trách em”

“Chỉ là.”

Anh giơ tay, lau đi vệt nước canh bên khỏe miệng cô: “Sau này đừng nghĩ lung tung nữa, nhé?”

“Nhưng…”

Cô gái ngẩng đầu: “Em vẫn muốn nói câu xin lỗi với anh.”

“Về chuyện quá khứ của em…”

“Tô Ánh Nguyệt.”

Cô còn chưa nói xong, anh đã lạnh lùng lên tiếng ngắt lời.

Anh ngước mắt nhìn cô: “Hỏi em một câu.”

“Ừm.”

“Em rất để ý chuyện tôi có Tân Tinh Thiên và Tân Tinh Vân à?”

“Không để ý”

Thật ra cô rất thích hai đứa bé này.

“Em để ý chuyện tôi từng nảy sinh quan hệ với một người phụ nữ khác vào năm năm trước?”

“Không để ý.

Khi đó cô còn chưa biết anh, cô cũng còn đang thật lòng thật dạ bỏ ra hết thảy vì Trình Hiếu Quân, cô không có lý do gì để oán hận quá khứ của anh.

“Vì thế”

Tần Mộ Ngôn nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Tại sao em lại cho rằng anh sẽ để ý tới quá khứ của em?”

“Trong mắt em, anh là người hẹp hòi thế à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.