Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 187: Chương 187




Sắc mặt Trình Hiếu Quân trắng bệch.

Sao tự nhiên Vương Khải lại xuất hiện ở đây!

Anh ta nhìn chằm chằm Vương Khải, sắc mặt tái nhợt: “Ánh để Vương, tôi và anh không có thù hận gì với anh, anh hà tất gì phải xen vào chuyện giữa tôi và bạn gái cũ chứ?”

Dù Trình Hiếu Quân cố gắng nói nhỏ xuống nhưng vẫn rất nhiều phóng viên ở đây đã nghe thấy những gì anh ta nói.

Ngay lập tức, mấy máy ảnh chĩa thẳng vào tgh và Vương Khải.

Vương Khải lạnh nhạt cười, ung dung nhìn máy ảnh, nhẹ nhàng nói: “Anh Trình cũng đã nói, Tô Ánh Nguyệt là người yêu cũ của anh.”

“Không còn liên quan đến hiện tại, vậy ai cũng đều có cơ hội để theo đuổi”

Nói xong, anh ta cười nhạt chậm rãi bước đến trước mắt Tô Ánh Nguyệt, lịch thiệp nắm tay Tô Ánh Nguyệt: “Cô Tô, tôi rất thích em”

“Em có đồng ý cho tôi cơ hội theo đuổi em không?”

Tô Ánh Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời không biết phải làm sao.

Mặc dù trong thâm tâm cô muốn từ chối, nhưng Vương Khải lại mà nhân vật có tầm cơ trong showbiz, nếu cô từ chối anh ta thì sẽ làm khó anh ta rồi

Dù sao anh ta cũng giúp cô giải vây, Tô Ánh Nguyệt cũng không tiện tuyệt tình như thế. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Kỷ Thành Nam: “Đây là vinh hạnh của tôi.”

Cô không rút tay về, cũng không trả lời trực tiếp anh ta, mà cô đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

Một mặt tránh hai bên tiếp xúc với nhau, một mặt là không muốn đôi bên cùng xấu hổ.

Mặt khác, cô vừa lạnh lùng từ chối Vương Khải, lại nói với anh ta đó là vinh hạnh của mình, như vậy đã thể hiện rõ lập trường của cô rồi.

Phòng trang điểm bỗng xôn xao lên.

“Vậy, cô Tô, tôi có vinh hạnh được đưa em ra về không”.

Vừa nói, Vương Khải quay sang thờ ơ nhìn Trình Hiếu Quân cách đó không xa một cách: “ở chỗ này có khá nhiều người chả liên quan đến em, tôi sợ lại có người đáng ghét nào đó đi theo em”

Tô Ánh Nguyệt sững người, một lúc lâu chần chừ mới gật đầu

Bộ dạng Kỷ Thành Nam giống như một người kỵ sĩ, bảo vệ Tô Ánh Nguyệt và Phúc Quý Ngân ra khỏi phòng trang điểm.

Trên đường, mấy phóng viên cũng lặng lẽ đi theo sau, thỉnh thoảng hỏi Vương Khải vài vấn đề, nhưng không ai dám mấy câu hỏi gay gắt

Người có thân phận của Vương Khải đã có thể vô tư làm những việc mình muốn, nói những gì mình muốn nói.

Giống như anh ta nói, trong showbiz của thành phố Dung Hưng này, anh ta chính là thiên. Chỉ cần anh ta không vui là phóng viên cũng có thể mất việc!

Nhưng có mấy người phóng viên vẫn không bỏ cuộc.

“Anh Vương, anh ở trong showbiz nhiều năm như thế, trước nay chưa từng có scandal nào, hôm nay anh đột nhiên công khai cảm tình của mình với Tô Ánh Nguyệt, có phải anh đã xác định muốn ở bên cạnh cô ấy rồi đúng không?”

Vương Khải vẫn điềm nhiên nhìn về phía trước, bước chân tao nhã: “Đây không phải chuyện anh cần quan tâm”

“Tôi quyết một lòng với cô Tô, nhưng có thể tiếp tục mối quan hệ đó không còn phải xem ý kiến của cô Tô”

Cô phóng viên đó cười: “Anh Vương, anh nói thế, cả thành phố Dung Hưng này, có cô gái nào có thể cưỡng lại được sự quyến rũ của anh đâu?”

“Nếu anh đã một lòng một dạ, vậy cô Tô chắc chắn là của anh rồi!”

Bước chân của Vương Khải dừng lại.

Anh quay đầu, nhíu mày nhìn người phóng viên kia: “Mọi cô gái đều thích tôi?”

“Kết luận này anh lấy ở đâu ra vậy?”

Phóng viên cười: “Đây là sự thật được công nhận rồi!”.

Vừa nói, anh ta nắm tay Phúc Quý Ngân dơ lên: “Cô gái này, cô thích Vương Khải không?”

Phúc Quý Ngân vì chuyện được đứng bên cạnh Vương Khải không ngừng phấn khích.

Khi phóng viên kéo cô ấy đến, cô ấy thậm chí không cần phải nghĩ: “Có thích!”

“Tôi thích nhất là Vương Khải!”

Phóng viên kia đắc ý nhìn Vương Khải: “Anh Vương, anh xem, đây là dân ý đó.”

Tô Ánh Nguyệt bị hành động đó của phóng viên mà bật cười.

Cô dừng chân đợi Phúc Quý Ngân.

Nhưng cô không ngờ là, khi cô dừng Vương Khải cũng dừng lại.

Người đàn ông kia từ đầu đến cuối luôn duy trì tần số và nhịp đi với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.