“Cô còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau chứ? Cô luôn tự cao rằng mình là tiểu thư nhà họ Tô còn tôi chỉ là một đứa đầu đường xó chợ.”
“Lúc đó, cô còn nghĩ dúi cho tôi 10 triệu coi như bố thí để tôi có thể xoay sở, mưu sinh được.”
“Nhưng bây giờ thì sao chứ…”
“Cô tự nhìn lại bản thân mà xem, vốn cũng chẳng phải tiểu thư gì cao sang cũng chẳng còn là con gái cưng của nhà họ Tô nữa mà chỉ là một đứa con hoang thôi!”
“Giờ thì không chỉ bị bạn trai bỏ rơi, chồng lạnh nhạt quay lưng mà đến cả công việc kiếm cơm cũng không có nữa rồi!”
“Đúng là cục diện thay đổi đến mức không ngờ mà!”
Tô Ánh Nguyệt siết chặt điện thoại trong tay, “Nói vậy, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô đúng không?”
“Tối hôm qua, cô đến phòng phục trang với mục đích để xác nhận vị trí vết thương của tôi đúng không?”
“Đáng ra, Trình Hiếu Quân phải diễn tay phải nhưng lại cố tình diễn tay trái để ấn vào chỗ vết thương của tôi…”
“Chính xác!”
Tô Ánh Nguyệt chưa kịp nói xong thì đã bị Hướng Kim Tâm ngắt lời, “Ngay cả việc cô bị nhốt trong phòng chờ đêm qua cũng là một phần trong kế hoạch của tôi đấy!”
“Tôi biết cô sợ bóng tối kể từ đêm hôm đó của năm năm trước nên tôi mới cố tình làm như thế!”
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, lướt mắt nhìn dòng chữ “Đang Ghi Âm” trên màn hình điện thoại, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói, “Hướng Kim Tâm, mỗi vai diễn trước đây của cô đều là nhờ vào bảng phân tích nhân vật của tôi mà thành…”
“Bất quá thì cũng chỉ có vai diễn lần này, tôi không viết phân tích cho cô nên cô đã lấy đó làm cớ để trút giận lên tôi sao?”
Hướng Kim Tâm hừ lạnh một tiếng, “Muốn tiêu diệt cô mà cũng cần lý do lý trấu mới được à?”
“Đừng có mà ở đó tự cao như vậy, tôi vốn đã tìm được nhà phân tích mới cho mình rồi!”
“Những chuyện xảy ra 2 ngày vừa qua, chỉ là tôi muốn bắt nạt cô đấy, không được sao?”
“Được rồi!”
Tô Ánh Nguyệt hừ một tiếng, “Chúng ta cùng chờ xem!”
Dứt lời, cô lạnh lùng tắt điện thoại.
Dám ngang nhiên tắt điện thoại của Hướng Kim Tâm sao?!
Hai tay của Hướng Kin Tâm nắm chặt ở góc bàn, lớn tiếng với trợ lý bên cạnh, “Nhanh chóng đi mua thêm nhiều cư dân mạng chửi mắng cô ta thậm tệ nữa cho tôi! Càng nhiều càng tốt!”
“Kim Tâm, em đâu cần phải diệt trừ tận gốc thế này đâu đúng không?”
Trình Hiếu Quân bước tới, ôm cô ta vào lòng, trong mắt ánh lên chút thương hại cho Tô Ánh Nguyệt, “Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng cô ta sẽ chịu không nổi mà đâm ra tự sát lại mệt đấy! Ngoan nào cục cưng của anh!”
Hướng Kim Tâm vùi đầu vào ngực Trình Hiếu Quân, giọng nũng nịu, “Cô ta không dễ chết như vậy đâu! Nếu chết thì hẳn cô ta đã chết trong vụ tai nạn giao thông năm đó rồi!”
Nhắc đến chuyện ấy, Trình Hiếu Quân lặng lẽ thở dài, “Đúng vậy!”
“Nhưng…”
Hắn cúi đầu, hôn lên trán Hướng Kim Tâm, “Nếu em muốn giết chết cô ta như thế, sao năm đó, cô ta mang thai, em không giết chết luôn cô ta đi cho hả dạ?”
Tô Ánh Nguyệt từng là người đẻ thuê.
So với chuyện đó thì tin tức Tô Ánh Nguyệt không biết xấu hổ, quyến rũ Trình Hiếu Quân lúc này có sức mạnh hơn nhiều.
“Việc cô ta từng mang thai là điều không nên tuỳ tiện đề cập.”
Hướng Kim Tâm trợn tròn mắt, “Không chỉ những người không có tiền mới tìm được danh tính của người đã từng đẻ thuê. Chỉ cần có ý muốn tìm hiểu, điều tra chút là sẽ dò ra được ngay thôi!”
“Hơn nữa, con cô ta cũng chưa chết, nếu nó tìm ra được mẹ nó là cô ta thì biết đâu nó sẽ ra sức bảo vệ cho cô ta nữa đấy. Em không chấp nhận rủi ro quá lớn này!”
*
Sau bữa trưa, Tô Ánh Nguyệt nhận được cuộc gọi của Lăng Nguyên.
“Vì tin đồn của cô nên đã có 1 tay phóng viên theo dõi và lén chụp hình của chị Lạc Hân nên chị ấy yêu cầu cô đến đây ngay!”
“Nếu họ đã tò mò thì hãy cứ để họ được thoả mãn đi!”
“Chị Lạc Hân sẽ đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra vết thương và giám định thương tật.”
“Trong cuộc chiến dư luận lần này, không chỉ có cô đối đầu với Hướng Kim Tâm, chúng tôi cũng sẽ tham gia cùng cô.”