Tô Ánh Nguyệt bất lực đảo mắt.
Vốn dĩ cô muốn trốn.
Nhưng tình thế bây giờ có vẻ như…
Cô cắn môi, khi Phúc Quý Ngân mở cửa căn phòng thứ ba ra, cô đứng dậy và đi ra ngoài, mang theo đồ đạc của mình, “Tớ ở đây!”
“Ánh Nguyệt! Tắm gì mà lâu dữ vậy?”
Phúc Quý Ngân nhanh chóng đi tới, nắm tay cô, “Tớ còn lo cậu bị ngất xỉu giữa chừng khi đang tắm nữa chứ!”
“Sao tớ gọi cậu khản cả cổ vậy mà chẳng thấy ơi hỡi gì thế?”
Vừa nói, Phúc Quý Ngân vừa kéo Tô Ánh Nguyệt ra ngoài.
Khi đi ngang qua người phụ nữ đã nghe cuộc điện thoại khi nãy, cô ta nắm lấy tay của Tô Ánh Nguyệt, “Nãy giờ cô ở bên trong đó sao?”
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy đen, nhìn khá hung dữ và lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt cau mày và gật đầu, “Đúng vậy.”
Người phụ nữ kia cau mày, “Cô đã nghe thấy gì?”
Tô Ánh Nguyệt cười nói, “Nếu tôi nói là không nghe thấy gì cả thì cô có tin không?”
Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt đẩy tay của Phúc Quý Ngân ra, “Quý Ngân, cậu ra ngoài trước đi!”
Phúc Quý Ngân khẽ giật mình.
Nhìn thái độ vừa rồi của người phụ nữ váy đen kia, dù Phúc Quý Ngân có ngốc đến đâu thì cũng không thể không nhận ra chuyện gì sắp xảy ra cả.
“Ánh Nguyệt, tớ…”
“Cậu cứ ra ngoài trước đi!”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, thì thào nói, “Tớ sẽ giải quyết mọi chuyện nhanh thôi.”
Phúc Quý Ngân mím môi, nhìn kỹ người phụ nữ mặc váy đen kia trước khi buông tay Tô Ánh Nguyệt để ra ngoài.
“Muốn chạy trốn sao?!”
Người phụ nữ áo đen kia liếc một cái, “Tôi giải quyết cô xong sẽ giải quyết luôn cả cô ta!”
Hành động của người phụ nữ áo đen kia vốn là tuyệt mật.
Nay lại bị hai cô gái chẳng liên quan gì nghe hết kế hoạch!
Không cần quan tâm đến thân phận của hai cô gái này, cô sẽ phải “giết người diệt khẩu” để tránh hậu hoạ khôn lường.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ áo đen rút ra một con dao nhọn từ phía sau.
“Là cô muốn tôi giải quyết cô hay muốn tự mình giải quyết chính mình?”
Người phụ nữ áo đen kia vốn chẳng để cơ thể gầy yếu của Tô Ánh Nguyệt vào trong mắt của mình!
Tô Ánh Nguyệt thả lỏng cơ, khoé môi khẽ nhếch, ánh lên tia châm chọc, “Thật ra, tôi vẫn còn sự lựa chọn thứ ba!”
“Đó là… tôi sẽ giải quyết cô!”
Dứt lời, Tô. Ánh Nguyệt lao về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia vốn xem thường cơ thể gầy yếu của Tô Ánh Nguyệt nên đã thầm khẳng định cô không phải là đối thủ của mình.
Sau khi bị Tô Ánh Nguyệt cho hai quyền thì người phụ nữ kia mới nhận ra rằng cô cũng có chút năng lực!
Hai người phụ nữ đánh nhau trong không gian nhỏ của phòng tắm.
Bên ngoài, Phúc Quý Ngân vừa thấp thỏm định gọi điện cho cảnh sát thì một chiếc xe hơi màu đen đã dừng lại ở trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, Tần Mộ Ngôn bước xuống, “Cô ấy đâu rồi?”
Thời điểm Phúc Quý Ngân nhìn thấy Tần Mộ Ngôn đến, cô bị kích động không ngừng đến mức gần như khóc lên!
Cô chỉ về phía phòng tắm, “Cô ấy ở trong đó!”
“Người phụ nữ đáng sợ kia cũng ở trong đó!”
Tần Mộ Ngôn nhíu mày, sải bước tiến vào trong.
Trong phòng tắm chật hẹp, Tô Ánh Nguyệt đang bị người phụ nữ áo đen kia ép vào tường.
Con dao sắc nhọn của người phụ nữ đó đang cứa lên cổ trắng ngần của Tô Ánh Nguyệt.
Đồng tử của anh bỗng nhiên co rút, “Thả cô ấy ra!”
Người phụ nữ quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tần Mộ Ngôn liền nở nụ cười, “ Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu*.”
*Tạm dịch: Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đắc được chẳng tốn công
“Tôi vẫn còn đang nghĩ cách để dụ anh rời khỏi khách sạn cơ đấy!”
“Vậy mà đã tự mình đến đây nộp mạng!”
Dứt lời, người phụ nữ nhìn Tô Ánh Nguyệt cười nói, “Vậy cô chính là yếu điểm của Tần Mộ Ngôn sao?”
Tô Ánh Nguyệt giật mình.
Cô là yếu điểm của Tần Mộ Ngôn sao?
Cô…mà cũng được tính là yếu điểm của anh sao?
“Tần Mộ Ngôn!”