Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 198: Chương 198: Cứu Lạc Hân






“Cháu biết rồi”

Giọng nói Tân Nam Phong lạnh lùng: “Khách sạn Xuân Mãn đúng không, bây giờ cháu dẫn người đi tìm”

Nói xong anh ta trực tiếp tắt điện thoại.

Nhận được câu trả lời của Tân Nam Phong, Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng rốt cục cũng rơi xuống đất.

Cô biết Tân Nam Phong tuy rằng vẫn luôn có thái độ cường ngạnh, nhưng dù sao anh ta cũng là bạn với Lạc Hân sẽ không trơ mắt nhìn Lạc Hân rơi vào nguy hiểm “Có chuyện gì vậy ạ?”

Chờ Tô Ánh Nguyệt tắt điện thoại, Tỉnh Nguyên trước mặt cô mở to đôi mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt Cô bé hiểu chuyện biết cô có chuyện cần ưu tiên.

Biểu tình hiện tại của Tô Ánh Nguyệt và những lời vừa rồi của cô khẳng định là có chuyện gì không tốt đã xảy ra Cô thở dài một hơi: “Tinh Nguyên, mẹ bây giờ có một người bạn đang gặp nguy hiểm, mẹ phải đi giúp cô ấy”

Cô vẫn chưa quên tối nay cô đã hứa sẽ làm mẹ của Tỉnh Nguyên “Bạn của mẹ là bạn con”

Tinh Nguyên thở sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra từ một bên ra gọi một số.

“Mọi người tất cả đến đây, cháu có chuyện cần mọi người làm”

Nói xong, cô bé vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Chú Ký sắp xếp vệ sĩ cho con, những người này đều rất lợi hại có thể giúp mẹ”

Tô Ánh Nguyệt khiếp sợ nhìn cô bé, vừa định nói cái gì thì cửa biệt thự đã bị mở ra.

Hơn mười người đàn ông cao lớn đi vào: mời ra lệnh!”

Tinh Nguyên giơ ngón tay lên chỉ Tô Ánh Nguyệt: “Đây là cô Tô, cô ấy có một người bạn gặp nguy hiểm, các chú giúp cô ấy nhé”

Người đàn ông cầm đầu gật đầu, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái: “Cô Tô, xin hỏi bạn của cô là ai, hiện tại gặp phải vấn đề gì? Cô căn chúng ta làm gì?”

Tô Ánh Nguyệt bị một màn trước mặt này dọa sợ.

ông chúa nhỏ, Cô bị sốc khi nhìn vào những người nà “Yên tâm đi.”

Có lẽ là nhìn thấu sự nghỉ ngờ của Tô Ánh Nguyệt, người đàn ông cầm đầu nói: “Mười mấy người chúng tôi trước khi đến làm vệ sĩ của công chúa nhỏ đều làm bộ đội đặc chủng và dong binh ở châu Âu”

“Các thành viên trong nhóm của chúng tôi là những người chiến thắng sống sót trong mưa đạn và chiến tranh thông tin, khả năng của chúng tôi cô không cần nghỉ ngờ”

Tô Ánh Nguyệt khiếp sợ há to miệng đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.

Kỷ Thanh Nam thật sự chỉ là một ảnh đế trong giới giải trí sao?

Những người trước mặt nếu thật sự lợi hại như bọn họ nói, lại bị Kỷ Thanh Nam tìm tới làm vệ sĩ cho Tỉnh Nguyên, vậy thì thân phận của Kỷ Thanh Nam cũng tuyệt đối không đơn giản!

Nghĩ đến đây cô mím môi quay đầu nhìn Tinh Nguyên một cái: “Bọn họ giỏi như vậy, vậy bình thường con để họ làm gì?

“Chơi với con”

Tinh Nguyên nhún vai: “Mang cho con một cái gì đó, giúp con xách balo, lúc con có tâm trạng tốt con sẽ nhảy múa còn họ làm khán giả.”

Tô Ánh Nguyệt: Cô có nên nói đó chỉ là một công dụng nhỏ thôi không?

Có điều cô ho nhẹ một tiếng, ngước mắt lên nhìn thoáng qua người đàn ông cầm đầu kia: “Thực ra tôi đã tìm được người giúp bạn tôi rồi, các anh không cần làm gì đâu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.