Tô Ánh Nguyệt vừa mở miệng định nói gì đó, một ngụm cơm đã bị nhét vào trong miệng của cô.
Miệng bị nhét đầy cơm, cho nên cô có muốn nói cũng nói không nên lời. Bất đắc dĩ, cô đành phải nuốt xuống ngụm cơm này Nhưng khi cô vừa há miệng một lần nữa để nói chuyện, lại bị một đũa đồ ăn lấp kín.
Cứ như vậy, Tần Mộ Ngôn đút cô ăn một đũa cơm rồi lại một đũa đồ ăn.
Lúc đầu Tô Ánh Nguyệt còn muốn từ chối, nhưng sau đó đành phải chấp nhận.
Dù sao thì quả thật lúc này cô không tiện sử dụng tay phải, hơn nữa người khiến cô không thể sử dụng tay phải ăn cơm lại là Tần Mộ Ngôn.
Ngẩng đầu lên, cô vừa ăn cơm vừa nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Anh vừa trầm tĩnh vừa nội liễm, khí chất lại lạnh lùng có chút kiêu ngạo của sự cao quý, nhưng động tác cầm đũa đút cho cô ăn lại vô cùng tao nhã và dịu dàng.
Ánh sáng chiếu vào những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt của anh, càng làm cho khuôn mặt của anh trở nên sâu sắc hơn, mê người hơn.
Người đàn ông này là Tần Mộ Ngôn. Là người chồng hợp pháp của cô.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh, nhìn chằm chú đến mức ngây người, ngay cả động tác há miệng cũng quên mất.
“Mẹ, bố đẹp trai tới mức có thể thay cơm sao?” Đột nhiên, giọng nói trẻ con kèm theo ý cười của Tần Tinh Thiên vang bên tai cô.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng lấy lại Tinh Thiên, lúc này mới phát hiện ra rằng Tân Mộ Ngôn vẫn đang im lặng giơ đũa chờ cô há miệng.
Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, khỏe môi khẽ cong.
Rất hiển nhiên, anh đã nhận ra rằng vừa nãy cô nhìn anh chăm chú đến mức ngây người.
Khuôn mặt của người phụ nữ ngay lập tức đỏ bừng. Cô ấp úng quay đầu qua chỗ khác: “Tôi… Tôi đã no rồi!”
“Ừm” Tần Mộ Ngôn tao nhã nhét đũa thức ăn vốn định đút cho Tô Ánh Nguyệt vào trong miệng của mình.
Sau đó, anh dùng luôn bộ bát đũa mà vừa nãy anh sử dụng để đút cho Tô Ánh Nguyệt, bắt đầu ăn cơm. Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, tim đập nhanh. Anh làm thế này có được tính là… Hôn gián tiếp với cô không? “Không thoải mái sao? Vì sao mặt mẹ lại đỏ như vậy?” Tần Tinh Vân liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, trên môi nở một nụ cười hiếm hoi.
Tô Ánh Nguyệt ngay lập tức vươn tay sờ mặt mình.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng dưới đầu ngón tay, cô nhanh chóng rút tay về: “A nm..Mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước!” Nói xong, cô nhanh chóng chạy thẳng một đường lên lầu.
Có lẽ là bởi vì quá căng thẳng, khi Tô Ánh Nguyệt đang đi lên cầu thang, tay phải quấn băng gạc của cô không cẩn thận và phải lan can trên cầu thang.
“A!” Đã trật khớp lại còn bị va chạm, có đau đến mức nước mắt suýt rơi xuống.
“Mẹ!” Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên ngồi đằng sau đồng thời đặt đũa xuống, lo âu nhảy xuống từ trên ghế.
“Mẹ không sao” Tô Ánh Nguyệt che đi cổ tay bị trật của mình, nhanh chóng quay đầu lại an ủi. bọn nhóc: “Chỉ là không cẩn thận chút thôi, mẹ đâu phải là trẻ con, đau chừng này không là gì với m…” Khi đang nói chuyện, bởi vì chú ý nên cô đạp chân vào khoảng không, một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói nốt đã té xuống bậc thang phía dưới.
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, bảo vệ mặt của mình theo bản năng, chuẩn bị nghênh đón cơn đau sắp ập đến.
Chắc chắn cô sẽ lăn từ trên thang xuống lầu dưới.
Quá mất mặt! Một bàn tay to lớn mang theo hơi nóng ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Ngay giây tiếp theo, cô được kéo vào trong một lồng ngực rộng lớn và ấm áp.
Hơi thở lạnh lùng và kiêu ngạo của Tần Mộ Ngôn tràn vào xoang mũi của cô.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng mở to mắt.
Trước mặt cô là đường quai hàm được phác hoạ bởi những đường nét lạnh lùng của anh.
“Bố ngầu quá đi!” Trong phòng ăn ở lầu dưới, Tần Tinh Thiên leo trở lại ghế ngồi vừa nãy của mình, vừa nhấm nháp nước trái cây vừa giơ ngón tay cái về phía Tần Mộ Ngôn: “Đúng là đàn ông đích thực!” . Truyện hay luôn có tại -- TRÙMTRUYỆ N. ORG --
“Anh trai, anh thấy bố có ngầu không?”
“Ừm.” Tần Tinh Vân cúi đầu xuống, vừa ăn cơm vừa lạnh nhạt mở miệng: “Nếu như ôm mẹ trở về phòng thì càng ngầu hơn.” Tô Ánh Nguyệt: