Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 50: Chương 50: Khiến cho Trình Hiếu Quân quỳ xuống, cầu xin em quay lại (2)




Sếp Hoàng hừ lạnh một tiếng, “Không phải chỉ là 2 tỷ thôi sao!”

“Muốn dùng 2 tỷ để đổi trắng thay đen à!”

Ông ta nói một cách công bằng và ra vẻ hết sức hào phóng.

Chỉ cần vừa lòng Tô Ánh Nguyệt, chẳng phải ông ta còn có thể kiếm được nhiều hơn 2 tỷ sao?

Tổng đạo diễn đưa mắt lườm ông ta một cái, “Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mà ông vẫn còn ngái ngủ à?”

“Nói tóm lại, tôi mặc kệ ông suy tính thế nào nhưng Trình Hiếu Quân không thể không diễn tiếp được!”

Sau đó, tổng đạo diễn tức giận đứng dậy, “Nếu ông không phong sát diễn viên đóng thế, tôi sẽ cùng với những người trong đoàn làm phim đồng loạt huỷ bỏ lịch trình quay bộ phim này và tẩy chay ông!”

“Rầm!”

Lúc bỏ đi, tổng đạo diễn không quên để lại cho Tô Ánh Nguyệt và sếp Hoàng một cú đóng cửa thật mạnh để thể hiện cơn thịnh nộ của mình.

“Đúng là vô phép vô tắc!”

Sau khi chửi bới ầm ĩ tay tổng đạo diễn, sếp Hoàng quay sang mỉm cười với Tô Ánh Nguyệt, “Cô Tô, tay đạo diễn kia không làm cô sợ đấy chứ?”

Tô Ánh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

Dù cho cô có là một đứa ngốc đi chăng nữa thì cũng vẫn có thể nhận ra thái độ của sếp Hoàng hôm nay hoàn toàn không bình thường!

Ông ta nổi tiếng với việc luôn ép các diễn viên làm thêm giờ mỗi ngày từ năm này qua năm nọ.

Người như ông ta thì làm sao có thể hy sinh 2 tỷ chỉ vì một diễn viên đóng thế bé nhỏ như cô được chứ?

Cô cắn môi, “Sếp Hoàng, suy cho cùng, tôi vẫn là nên bị đuổi việc.”

“Vì tôi không đáng để ông quay lưng lại với tất cả mọi người như thế!”

Sếp Hoàng nhìn cô, cười nịnh nọt, “Cô Tô đương nhiên là đáng, rất đáng để tôi làm như vậy mà!”

“Cô là vợ của Cậu ba, chỉ cần cô hô mưa gọi gió, đừng nói là 2 tỷ bạc kia, ngay cả 200 tỷ cũng chẳng đáng với Cậu ba nữa ấy chứ là…”

Tô Ánh Nguyệt giật nảy mình.

Cô đã hiểu ra mọi chuyện.

Sở dĩ sếp Hoàng thay đổi thái độ 180 độ với cô như vậy là vì ông ta đã biết cô là vợ của Tần Mộ Ngôn.

Cái giá của danh hiệu vợ Tần Mộ Ngôn nó đáng giá hàng trăm tỷ.

Trong lòng cô bất chợt trào dâng một cảm xúc không thể nào giải thích được, cô nhìn vào mặt của sếp Hoàng, mỉm cười, “Xem ra, ông thật sự rất coi trọng tôi nhỉ.”

“Tôi là tôi, Tần Mộ Ngôn là Tần Mộ Ngôn.”

“Anh ấy là một người tuyệt vời, còn tôi thì không, tôi sẽ không cậy hơi anh ấy để tiến thân trong công việc đâu!”

Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, “Muốn dựa vào tôi để bắt thóp Tần Mộ Ngôn sao, thật xin lỗi ông, ông đã đi quá xa rồi đó!”

Tôi không thể nào mang lại cho ông lợi nhuận hơn 2 tỷ để bù vào kinh phí làm phim được. Do vậy, ông vẫn là nên làm theo kiến nghị của mọi người thì hơn!”

Nói rồi cô cầm lấy túi xách, xoay người rời đi, “Ông không cần đuổi việc tôi, tự tôi sẽ nghỉ.”

Sau khi rời khỏi toà nhà hành chính, Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Thay vì để Tần Mộ Ngôn bị sếp Hoàng lợi dụng thì cô thà cắn răng chịu cảnh thất nghiệp.

Chí ít thì điều đó khiến cô không thẹn với lòng mình.

Lúc này, một chiếc xe hơi dừng lại bên cạnh cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh của anh ấy, “Tinh Vân nói là em sẽ bị thất nghiệp.”

“Do đó, tôi nhận được chỉ thị là đến đón em về nhà.”

Nhìn thấy Tần Mộ Ngôn lúc này, trong lòng Tô Ánh Nguyệt bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Cô mở cửa xe, ngồi vào băng ghế sau, “Biết tôi sẽ thất nghiệp như vậy mà sao anh không giúp tôi giữ việc chứ?”

Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt nói, “Bọn họ sẽ cầu xin em quay lại thôi.”

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, “Sếp Hoàng quả thật sẽ cầu xin tôi quay lại sao?”

Xét cho cùng thì, cô trong mắt sếp Hoàng chẳng qua là một cái cây giúp ông ta hái được tiền của Tần Mộ Ngôn mà thôi.

Tần Mộ Ngôn đưa mắt liếc cô, “Tôi không nói ông ta.”

Anh quay đầu nhìn khuôn mặt bị tát của cô, “Tôi sẽ khiến cho Trình Hiếu Quân quỳ xuống, cầu xin em quay lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.