Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 13: Chương 13: Lại thiếu tiền nữa sao?




Trên phim trường, Tô Ánh Nguyệt đang tiếp tục quay cảnh đánh nhau.

Cô đã mất ròng rã suốt một ngày hôm qua để quay cảnh diễn viên nữ số hai bị đánh thê thảm, cuối cùng đạo diễn bực mình đưa ra ý kiến, Hướng Kim Tâm mới ngừng hành hạ cô.

Phần diễn hôm nay là cảnh diễn viên nữ số hai chết trận, khốc liệt hơn phần diễn hôm qua.

Cô đang lần lượt xông pha chiến đấu để làm ra những cảnh quay hoàn hảo với vai trò một diễn viên đóng thế cho Hướng Kim Tâm, còn Hướng Kim Tâm thì lại đang đứng ở cách đó không xa trả lời câu hỏi phỏng vấn từ các phóng viên.

“Tôi và Hiếu Quân đã quen biết rất nhiều năm, ở bên nhau cũng nhiều năm.”

“Đúng, yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

“Anh ấy nói, từ lần gặp mặt đầu tiên của chúng tôi, anh ấy đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên đó rồi…”

“Lý do bọn tôi không công khai mối quan hệ là bởi vì một người đã từng là bạn của tôi rất si mê bạn trai của tôi, tôi không muốn tổn thương tình cảm đơn phương của cô ấy…”

Giọng nói của Hướng Kim Tâm rất mềm mại nhưng từng câu từng chữ lại như một con dao cứa vào trái tim của Tô Ánh Nguyệt.

Cô ta nói bọn họ không công khai mối quan hệ là bởi vì không muốn tổn thương tình cảm đơn phương của cô.

A, tình cảm đơn phương.

Sáu năm tình cảm, sáu năm nỗ lực, cuối cùng từ bên trong miệng của Hướng Kim Tâm và Trình Hiếu Quân lại trở thành tình cảm đơn phương của cô.

“Tránh ra!”

Một giọng nói hoảng sợ vang lên, Tô Ánh Nguyệt bỗng nhiên lấy lại Tinh Thiên, thanh đao sắc bén trong tay diễn viên nam trước mắt đã đâm xuyên qua lớp giáp ở vai trái của cô.

Trên vai Tô Ánh Nguyệt tràn ra máu tươi.

Cơn đau dữ dội ập đến, tất cả các nhân viên trên phim trường cuống quít chạy đến để chữa trị vết thương cho cô.

Cũng may áo giáp trên người cô rất dày, cuối cùng thanh đao nhọn chỉ đâm thủng một lỗ hổng không lớn, nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được.

“Ai đổi đạo cụ!”

Vì sự an toàn của diễn viên, hầu hết các đạo cụ trong đoàn làm phim đều là đồ giả, nhưng thanh đao nhọn đâm xuyên qua lớp áo giáp trên vai Tô Ánh Nguyệt lại là hàng thật giá thật.

“Tôi đổi đó.”

Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn, Hướng Kim Tâm cao ngạo đi đến: “Tôi cảm thấy đạo cụ trông quá giả, vì vậy tôi đã thay thế chúng bằng đồ thật.”

Cô ta bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống Tô Ánh Nguyệt: “Có ý kiến à?”

Hai tay đặt bên hông của Tô Ánh Nguyệt siết chặt thành nắm đấm!

Khinh người quá đáng!

Kể từ khi cô phát hiện mối quan hệ giữa Hướng Kim Tâm và Trình Hiếu Quân, Hướng Kim Tâm luôn nghĩ đủ mọi cách xấu xa nhằm vào cô.

Cô nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, thế nhưng Hướng Kim Tâm lại càng ngày càng quá đáng!

Bây giờ là bả vai, vậy nếu như lần tiếp theo đâm trúng trái tim cô thì sao?

Cô vươn tay giật đồ hóa trang trên người xuống, ném đi: “Tôi không làm diễn viên đóng thế cho cô ta nữa!”

Hướng Kim Tâm đắc ý khoanh hai tay trước ngực: “Tôi chỉ định cô làm diễn viên đóng thế cho tôi nên đã thanh toán tiền lương gấp ba lần tiền công bình thường.”

“Hợp đồng đã được ký kết. Nếu như cô vi phạm hợp đồng, cô sẽ phải bồi thường gấp sáu lần giá tiền công cho tôi.”

Tô Ánh Nguyệt khẽ híp mắt.

Bảo sao Hướng Kim Tâm đột nhiên nguyện ý dùng gấp ba giá tiền mời cô làm diễn viên đóng thế cho cô ta, hóa ra là tính toán từng bước chỉ để chờ đến giờ khắc này à?

Hiện giờ ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt có hai con đường.

Một con đường là nén giận, tiếp tục làm diễn viên đóng thế cho Hướng Kim Tâm ở chỗ này.

Một con đường là rời đi ngay lập tức, nhưng sau đấy phải trả số tiền vi phạm hợp đồng gấp sáu lần tiền lương cho Hướng Kim Tâm!

Phải biết rằng cách đây không lâu cô đã sử dụng gần như toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để thuê người lên các trang mạng khen ngợi Trình Hiếu Quân, tạo tiếng tăm cho anh ta.

Nghĩ đến chuyện này, hai tay của Tô Ánh Nguyệt siết chặt.

Hướng Kim Tâm cho cô hai sự lựa chọn nhưng cô không nhất thiết phải chọn một trong hai, cô sẽ tự tạo ra con đường thứ ba!

Nén lửa giận xuống đáy lòng, Tô Ánh Nguyệt đi đến bên cạnh Hướng Kim Tâm, thấp giọng nói: “Có phải cô cho rằng tôi không có cách nào để đối phó với cô không?”

Hướng Kim Tâm đắc ý liếc cô một cái, gật đầu: “Tô Ánh Nguyệt, tôi muốn cô phải biết rằng tôi có thể chèn ép cô bất cứ lúc nào, dễ dàng giống như giết chết một con kiến vậy!”

“Thật sao?”

Tô Ánh Nguyệt cười mỉa mai một tiếng: “Tôi nhớ các diễn viên không được phép để người ngoài biết nội dung kịch bản của bộ phim này.”

“Lúc trước cô đưa kịch bản cho tôi, nhờ tôi phân tích nhân vật và kỹ năng diễn cho cô, tôi đã sao chép một bản khác.”

“Cô nói xem, nếu như tôi cầm kịch bản diễn viên nữ số hai này của cô rồi đi tìm nhà sản xuất và tổng đạo diễn… Không biết phí bồi thường vi phạm hợp đồng của cô sẽ gấp mấy lần tiền lương của tôi nhỉ?”

Sắc mặt của Hướng Kim Tâm ngay lập tức trở nên khó coi!

“Không có khả năng!”

Từ trước tới nay Tô Ánh Nguyệt không có thói quen sao chép kịch bản!

“Sao lại không có khả năng?”

Tô Ánh Nguyệt nhìn Hướng Kim Tâm, ánh mắt bình tĩnh.

Từ biểu cảm trên mặt của cô không thể nhìn ra bất kỳ dấu vết của việc nói dối nào.

Hướng Kim Tâm lùi về sau một bước, xanh mặt nói: “Cho dù cô đã sao chép kịch bản, nhưng một diễn viên quèn như cô mà cũng mạnh miệng nói sẽ gặp được nhà sản xuất và tổng đạo diễn sao?”

Tô Ánh Nguyệt cười nhạt: “Dám thử xem không?”

“Tôi dám trả cho cô tiền bồi thường gấp sáu lần tiền lương, cô dám cược không?”

Hướng Kim Tâm sắp điên rồi!

Rõ ràng Tô Ánh Nguyệt chỉ là con cá trong chậu, con chim trong lồng. Cô ta muốn nghiền nát Tô Ánh Nguyệt là chuyện dễ như trở bàn tay, không khác gì nghiền chết một con kiến!

Nhưng vì sao bây giờ cô ta lại bị đe dọa bởi con ả khốn khiếp này?

Nhìn vào hai mắt của Tô Ánh Nguyệt, cô ta cắn chặt răng.

Cô ta không dám đánh cược!

Tô Ánh Nguyệt chỉ là một diễn viên đóng thế không tên không tuổi.

Nhưng cô ta không giống vậy!

Sự nghiệp của cô ta vừa mới cất bước, nếu như loại chuyện tiết lộ kịch bản này bị rò rỉ ra ngoài, nó sẽ trở thành một vết nhơ trên con đường nghệ sĩ trong tương lai của cô ta!

Hơn nữa, nếu như Tô Ánh Nguyệt nói ra nguyên nhân tiết lộ kịch bản…

Sắc mặt của Hướng Kim Tâm trở nên trắng bệch.

Cô ta bắt lấy tay của Tô Ánh Nguyệt, hằn học trừng mắt lườm cô: “Con ả xấu xa đê tiện!”

“Lúc đầu tôi đưa kịch bản cho cô là bởi vì tôi tin tưởng cô!”

“Cô đúng là đồ vô ơn!”

Tô Ánh Nguyệt hất tay Hướng Kim Tâm, mỉm cười nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Ai cũng có quyền nói tôi như vậy, nhưng riêng cô thì không có.”

Nói xong, cô xoay người, nhanh chân rời đi.

Trợ lý của Hướng Kim Tâm chạy đến, đỡ Hướng Kim Tâm đứng lên: “Cô Hướng, cô cứ để cô ta đi như thế sao?”

Nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt, Hướng Kim Tâm híp mắt.

“Trước hết cứ để cô ta phách lối một đoạn thời gian nữa.”

Bản sao chép kịch bản trong tay Tô Ánh Nguyệt cũng không có tác dụng lâu.

Vài ngày sau, chờ đến khi tất cả các phần diễn của cô ta đều được quay xong, toàn bộ đoàn làm phim đều biết nội dung kịch bản của diễn viên nữ số hai. Đến lúc đó, cô ta muốn xem xem Tô Ánh Nguyệt còn nghĩ ra được cách gì để uy hiếp cô ta!

– – –

Từ trường quay ra ngoài, Tô Ánh Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói say khướt của người đàn ông trung niên: “Con gái ngoan, bố nhớ con!”

Bước chân của Tô Ánh Nguyệt hơi ngừng lại: “Lại thiếu tiền sao?”

“Đúng.”

Người đàn ông trung niên ở đầu điện thoại bên kia cười ha ha hai tiếng: “Bố đang ở nhà, con đến đưa cho bố đi.”

Nói xong, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, ông ta cúp điện thoại.

Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Người vừa mới gọi điện thoại cho cô không phải người nào xa lạ mà là bố ruột của cô, Giản Thành Công.

Giản Thành Công là một kẻ say xỉn sống ở trong khu ổ chuột. Chủ nợ của ông ta rất nhiều nên ông ta không thường xuyên quay về thành phố Dung Hưng, nhưng mỗi lần trở về đều sẽ đến tìm Tô Ánh Nguyệt để xin tiền.

Từ sau lần gặp nhau vào năm mười tám tuổi, Tô Ánh Nguyệt đã nghĩ đến việc giúp ông ta thay đổi thói xấu suốt ngày uống rượu nhưng sự bướng bỉnh của ông ta không khác gì cô, cuối cùng cô chỉ có thể mặc kệ ông ta.

“Đủ rồi, đủ rồi!”

Trong căn phòng ẩm thấp và bẩn thỉu, Giản Thành Công vừa đếm tiền vừa cười hì hì nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Chỉ có mỗi con tốt với bố thôi!”

“Cái con bé Tô Huyền Anh kia đúng là chết tiệt, ông đây nuôi nó mười tám năm, bây giờ làm ăn phất lên lại chẳng cho bố một đồng nào!”

“Về sau ít uống rượu một chút đi.”

Ngửi thấy mùi rượu khắp căn phòng, Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày: “Con đã lập gia đình, có lẽ sau này không thể kịp thời đưa tiền cho bố, bố nên học cách chăm sóc cho bản thân đi.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

“Chờ một chút!”

Giản Thành Công gọi cô lại: “Con đã lập gia đình sao?”

Tô Ánh Nguyệt gật đầu.

“Bố không có gì để đưa cho con.”

Giản Thành Công xoay người, lấy ra một khối ngọc bội cổ từ dưới đáy ghế sô pha, đưa cho cô: “Đây là thứ mẹ ruột của con để lại cho con, con giữ nó cẩn thận.”

“Được.”

“Con phải giấu kín khối ngọc bội này cùng với vết bớt trên lưng của con, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Con đã biết rồi.”

Nói xong, Tô Ánh Nguyệt xoay người rời đi.

Giản Thành Công đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, cười khổ một tiếng: “Quả nhiên là con gái ruột, dáng dấp càng ngày càng giống…”

– – –

“Tần Tinh Vân, giúp mẹ hỏi em trai con xem buổi tối cậu nhóc muốn ăn cái gì.”

Từ trong khu ổ chuột đi ra, Tô Ánh Nguyệt vừa bước đi vừa gọi điện thoại, khi đi ngang qua con hẻm nhỏ, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Mẹ, con muốn ăn…”

Tần Tinh Thiên ở đầu bên kia điện thoại còn chưa nói xong, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy phần đầu của mình đau xót, cuối cùng mất đi tri giác.

“Mẹ, Mẹ…!”

Điện thoại rơi trong con hẻm nhỏ, giọng nói vừa dồn dập vừa lo lắng của cậu nhóc trong điện thoại vang vọng trong con hẻm nhỏ: “Mẹ, mẹ… Mẹ có đang nghe không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.