Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 290: Chương 290: Mang thai hộ






Sau buổi họp báo, trên mạng sẽ không có người nào đăng các tin tức về Tô Ánh Nguyệt và người đàn ông khác, thậm chí đến một tin tức.

trái chiều khác cũng không có.

Truyền thông và phóng viên cũng không có mấy người dám chọc vào nhân vật lớn như Tân Mộ Ngôn.

Mà Tô Ánh Nguyệt sau này, trừ kỹ thuật diễn xuất bị người ta chỉ trích ra, nếu như không có bằng chứng xác thực, sẽ không có ai dám thêu dệt về đời tư của cô nữa.

Đây mới là điều khiến Dương Thanh Tuyết và Diệp Thiên Văn đau khổ nhất.

“Tôi không quan tâm nữa!”

Diệp Thiên Văn nghiến răng ken két: “Trước đây tôi còn cảm thấy Tô Ánh Nguyệt có thể để từ từ xử lý, chung quy cô ta mới kết hôn với Tân Mộ Ngôn không lâu”

“Nhưng bây giờ..”

Người phụ nữ gắt gao híp mắt lại.

Tô Ánh Nguyệt một ngày không chết, cô ta một ngày cũng không thể yên tâm!

Dương Thanh Tuyết thở dài, nhẹ nhàng võ lên vai cô ta: “Sự việc vẫn chưa đi tới mức này”

“Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa đến mức hoàn toàn không có cách giải quyết”

Diệp Thiên Văn nhíu mắt: “Cậu có cách sao?”

“Tôi không có, nhưng cậu thì có.”

Dương Thanh Tuyết cười lạnh một tiếng, “Đừng quên là, ở Tân Mộ Ngôn chỗ đó…”

“Mẹ ruột của Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên, nhưng đã từng là bạn tốt của cậu”

“Trong tay cậu có nhân vật quan trọng như vậy, còn sợ không đối phó được với Tô Ánh Nguyệt sao?”

Diệp Thiên Văn nhíu mày, im lặng một lúc lâu, rồi mới thở dài một hơi: “Tôi nghĩ đã”

Dương Thanh Tuyết không hề biết, mẹ ruột của Tân Tỉnh Vân và Tân Tinh Thiên chính là Tô Ánh Nguyệt.

Cả một thành phố Dung Hưng, người biết Tô Ánh Nguyệt là mẹ ruột của Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên, cũng chỉ có ba người.

Nhưng cho dù người biết sự tình rất ít, nhưng quan hệ huyết thống cũng không lừa ai được.

Dùng mẹ ruột của Tân Tinh Vân và Tân Tỉnh Thiên để đi rêu rao, thì quá mạo hiếm rồi.

“Nhưng đây là cơ hội duy nhất”



“Tôi nghĩ là anh ta vân sẽ đứng về bên phía chính nghĩa, cậu cảm thấy sao?”

Lời nói của Dương Thanh Tuyết, hoàn toàn loại bỏ đi sự do dự và nghi ngờ của Diệp Thiên Văn.

Đúng vậy.

Lợi dụng một “người chết”, vẫn đơn giản hơn hại chết một người sống Hơn nữa ngộ nhỡ sự việc bị bại lộ, vẫn còn Tân Mộ Diệp là chỗ dựa cho cô.

“Cậu tự mình nghĩ cho kỹ đi.”

Dương Thanh Tuyết cười lạnh, cầm lấy túi xách, xoay người rời đi.

Diệp Thiên Văn cũng không tiễn cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.