Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 28: Chương 28: Vị này là vợ mới kết hôn không lâu của tôi, Tô Ánh Nguyệt Càng xem càng tức giận!




Tô Huyền Anh bị gắn cái tội danh này đúng là không hề oan chút nào! Trong lịch sử cuộc trò chuyện, cô ta không chỉ đòi tiền Tần Tinh Thiện một lần thôi đâu.

Ngoại trừ việc Tần Tinh Thiên che giấu tuổi tác của mình, những thứ khác thật sự đều là do Tô Huyền Anh xúi giục! Cô ta thậm chí còn nói với Tân Tinh Thiên: “Tuổi tác của mẹ anh đã lớn đến vậy rồi, đeo chiếc nhẫn kim cương mười carat quả thật có hơi lãng phí.”

“Anh mang tặng cho em đi, nhà anh có nhiều tiền như vậy, bố mẹ anh biết cũng sẽ không tức giận đâu” Tô Ánh Nguyệt bóp chặt điện thoại di động, cơn tức giận sôi trào trong lồng ngực.

Mặc dù cô biết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch khiến Tô Huyền Anh bị xấu mặt của Tần Tinh Thiên và Tần Tinh Vân, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không thể chấp nhận nổi nội dung cuộc trò chuyện này.

Trước kia Giản Thành Công đã từng nói với cô rằng loại phụ nữ từ nhỏ đã cùng lớn lên với những đứa con gái lông bông vô lại ở khu ổ chuột như Tô Huyền Anh, từ lâu đã lấy dính một đống thói hư tật xấu rồi.

Cho dù bây giờ đã trở về nhà họ Tô, cô ta vẫn làm ra những hành động khiến người khác buồn nên giống như trước đây! Nhìn thấy những lời nhục mạ chê trách Tô Huyền Anh nhiều không đếm xuể ở trên mạng, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Chẳng mấy chốc sau, chiếc xe đã được lải đến cục cảnh sát.

Mới từ trên xe bước xuống, Tô Ánh Nguyệt đã nhìn thấy xe của Tô Tuấn Thành đỗ ở cách đây không xa. Có vẻ như chuyện lừa gạt này của Tô Huyền Anh gây ra rắc rối không nhỏ, ngay cả Tô Tuấn Thành cũng phải tới đồn cảnh sát một chuyến.

“Con không vào đấy đâu” Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tần Tinh Vân mở chiếc máy tính xách tay nhỏ trên tay, đeo tai nghe lên: “Con và Tinh Thiên giống nhau y như đúc, không nên đi vào làm loạn thêm”

“Ừm” Đến lúc này, Tân Mộ Ngôn từ nãy tới giờ vẫn luôn yên lặng chợp mắt mới mở hai mắt ra, tao nhã mở cửa xe, bước xuống.

Tô Ánh Nguyệt không dám thất lễ, cũng vội vàng xuống xe, đi sau lưng anh.

“Đồng chí cảnh sát, anh có thể kiểm tra kỹ càng hơn được không, chuyện này quả khó tin!”

“Con gái của tôi từ trước tới nay luôn tốt bụng với mọi người, tâm địa thiện lương, ngây thơ trong sáng, sao có thể làm ra loại hành động lừa dối này chứ!” Trong cục cảnh sát, Trần Ngọc Phương luôn miệng gào khóc nói đỡ cho con gái mình: “Chắc chắn là đứa bé kia có vấn đề!”

“Con gái của tôi sẽ không làm ra loại chuyện như thế này!”

“Chứng cứ vô cùng xác thực!” Viên cảnh sát ở ngồi ở một bên lạnh lùng quát lớn một tiếng: “Đến bây giờ con gái của bà vẫn chưa bằng lòng trả lại chiếc nhẫn kim cương mười carat kia đấy!” Trần Ngọc Phương vừa khóc vừa lau nước mắt, quay đầu nhìn Tô Huyền Anh: “Huyền Anh, con mau…”

“Con không muốn tháo xuống!” Tô Huyền Anh cúi đầu, nắm chặt chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay: “Cho dù đây là quà do một đứa bé tặng cho con thì tặng rồi có nghĩa là tặng rồi, việc gì con phải trả lại đồ cho thằng nhãi kia trong khi rõ ràng là nó chủ động tặng cho con chứ”.

“Hành động hiện tại của cô là xúi giục, là lừa gạt.” Một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên.

Tô Huyền Anh và Trần Ngọc Phương lập tức ngẩng đầu lên, thoáng nhìn đã thấy người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo và quý phái nổi bật giữa đám đông giống như hạc giữa bầy gà.

Đôi chân thon dài của anh nện bước hướng về phía bọn họ.

Tô Huyền Anh mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Không phải người này là… Là người đàn ông trong bức ảnh mà thằng nhãi kia gửi cho cô ta sao? Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh chụp người đàn ông, cô ta có cảm giác thần tình yêu vừa bắn mũi tên vào đúng tâm trái tim của mình, cho nên mới hoa mắt váng đầu đồng ý yêu đương qua mạng với thằng nhãi kia.

Nhưng hôm nay gặp được người thật, cô ta mới phát hiện ra rằng anh ở ngoài đời… Còn đẹp trai và quý phái hơn cả trong ảnh! Trên thân người đàn ông tỏa ra sự cao quý lạnh lùng, khiến cả trái tim của cô ta liêu xiêu… “Người đàn ông này đẹp trai quá đi mất.” Trần Ngọc Phương thấp giọng cảm khái một tiếng. “Ngài Tần” Viên cảnh sát ngồi bên cạnh hai người lễ phép lên tiếng chào hỏi với Tần Mộ Ngôn, sau đó quay đầu nhìn Trần Ngọc Phương với Tô Huyền Anh: “Vị này là ngài Tần, là bố của cậu bé Tần Tinh Thiên”

“Nếu như các người không muốn làm lớn chuyện, vậy thì các người hãy bàn bạc với ngài Tần đi.” Nói xong, cảnh sát xoay người rời đi.

Hai mắt của Tô Huyền Anh cứ dính lên người Tần Mộ Ngôn, ánh mắt cực kỳ lộ liễu.

Phải đợi đến khi Trần Ngọc Phương nhéo cô ta một cái, cô ta mới hồi phục Tinh Thiên, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Xin chào anh Tần, anh đã kết hôn chưa?”

Hỏi xong câu này, Tô Huyền Anh lập tức hối hận.

Con cái của anh đã lớn như vậy rồi, làm gì có chuyện chưa kết hôn? Tần Mộ Ngôn lạnh lùng khẽ cong môi: “Trước đó không lâu vừa kết hôn” Nói xong, anh kéo người phụ nữ từ nãy tới giờ vẫn luôn đi sau lưng anh, bị anh che ở đằng sau: “Vị này là vợ mới kết hôn không lâu của tôi, Tô Ánh Nguyệt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.