Treo Cờ

Chương 1: Chương 1




Nghỉ giữa tiết, vườn trường bừng bừng sức sống.

Cả tầng ba đều là phòng học của lớp 9, rất nhiều nam sinh cao ráo đang tụ lại đùa nghịch trên hành lang, bỗng có người nhắc nhở mau nhìn xuống dưới tầng. Hàng loạt ánh mắt nhanh chóng đổ xuống —— chỉ thấy một bóng người cao gầy đang đi ra từ tòa nhà dạy học.

Người phụ nữ mặc áo bó sát người, quần bò cạp cao, trong tay là một quyển sách tiếng Anh. Cô thong thả cất bước, lướt qua các học sinh đang mải đùa nghịch. Mái tóc đen xõa tung sau lưng cô, sợi tóc đượm ánh mặt trời lóng lánh, đôi khi lại bị gió thổi tung bay.

Đứng ở góc độ này trên tầng vốn không thể nhìn thấy rõ từng nét trên mặt cô, chỉ có thể thấy được dáng người thanh thuần, yểu điệu, thời thượng, và cả hương vị phong tình mà nhóm thiếu niên kém 10 tuổi này không nói nên lời.

“Này, cô ấy dạy lớp nào thế?”

“Lớp 3, lớp 7, lớp 8.”

“Không đúng, không dạy lớp 3, là lớp 5, lớp 7, lớp 8. Tiếu Cố học lớp cô ấy dạy, nói cô ấy tình tình rất xấu, cực hung dữ…”

Một nữ sinh nghịch ngợm chen lời:”Nhìn cái gì mà nhìn… Aiz, cô giáo xinh đẹp dạy cấp hai, các cậu biết hôm qua có chuyện gì không?”

“Chuyện gì? Mau kể xem.”

Thiếu nam thiếu nữ chụm đầu trên lan can, thảo luận sôi nổi.

Bọn họ không phải học trò của cô, nhưng đều biết rõ tên cô.

Hoặc phải nói là dường như tất cả các giáo viên và học sinh trong trường đều biết cô.

Cô tên Lương Kinh Kinh, là giáo viên tiếng Anh mới chuyển đến trường trong học kỳ này, cô dạy cấp hai và vẫn còn trong giai đoạn thực tập. Năm nay trường học tuyển thêm bốn giáo viên mới, trong đó có ba người là nữ, mà Lương Kinh Kinh là người nổi bật nhất.

Ngày hè, vườn trường phủ một màu xanh mơn mởn, ngoài cửa sổ văn phòng là rừng trúc nhỏ, gió vô tình thổi tới tạo nên tiếng xào xạc.

Hai người nam nữ đứng tuổi đang nói chuyện thì có người gõ cửa.

“Cô giáo Tiểu Lương tới rồi.” Cô Phòng ra mở cửa, cười đón Lương Kinh Kinh.

Cô Phòng là tổng phụ trách có thâm niên của trường, cô ấy quen đường đi đến bên cạnh ngăn tủ, rót trà: “Thầy Nghê, cô giáo Tiểu Lương đến kìa.”

“Tiểu Lương vào đây, vừa hết tiết nhỉ, ngồi đi.” Thầy Nghê là phó hiệu trưởng phụ trách quản lý đội ngũ giảng dạy.

“Thầy Nghê.” Lương Kinh Kinh chào hỏi ông.

Cô bị mù mặt, lúc vừa vào trường chẳng nhớ nổi ai, chỉ nhớ được mỗi mặt thầy Nghê vì ông là người Địa Trung Hải với cái đầu trọc bóng loáng.

Ba người cùng ngồi xuống cạnh sô pha.

“Tiểu Lương, mấy tháng nay cảm giác thế nào? Vẫn thấy ổn chứ?”

“Rất tốt ạ.”

“Thích ứng được với trường học chứ?”

“Thích ứng được ạ.”

Thầy Nghê: “Thích ứng được là tốt, các cô là dòng máu mới của trường chúng ta, bình thường có gì không hiểu, không quen thì cứ tới hỏi các giáo viên cũ. Cô Phòng, giáo viên cũ các cô phải thường xuyên dẫn dắt mấy giáo viên mới nhé.”

Cô Phòng:”Đương nhiên rồi, nhóm cô giáo Tiểu Lương bình thường theo chúng tôi học tập rất tốt. Các cô ấy cũng rất cố gắng, đều là người ham học hỏi.”

Thầy Nghê gật gật đầu: Phải truyền kinh nghiệm như vậy để các giáo viên trẻ của chúng ta mau chóng tiến bộ.”

Ba người nói những lời xã giao với nhau. Trong lúc đó, thầy Nghê không biết vô tình hay cố ý mà trộm đánh giá Lương Kinh Kinh, Lương Kinh Kinh bắt gặp ánh mắt của ông thì nở nụ cười nhàn nhạt.

Ông cũng cười cười, cầm chén lên uống trà.

Tong mắt vị phó hiệu trưởng 50 tuổi này, những giáo viên 24, 25 tuổi thuộc hàng con cháu, tuổi tác cũng chẳng hơn kém con gái ông là bao.

Trong kỳ thi tuyển chọn giáo viên mới cho thành phố, ngay từ đầu thành tích của Lương Kinh Kinh cũng không nổi bật lắm. Nhưng dường như số cô rất đỏ, hai người trúng tuyển phía trên đều bỏ quyền nên cô được chọn lên.

Mấy vị lãnh đạo trong trường có ấn tượng đầu tiên về cô khá tốt.

Nhưng có lẽ chung đụng càng lâu càng hiện rõ bản chất, Lương Kinh Kinh này có rất nhiều thiếu sót trong công việc. Cô đứng lớp giảng dạy cũng không hay, nghe nói còn làm thêm việc ngoài giờ, có lúc không có thời gian chấm bài tập cho học sinh nên để chúng tự chữa bài cho nhau.

Ngoại trừ công việc, cuộc sống cá nhân của cô dường như cũng có rất nhiều màu sắc. Tuy cô mới chuyển đến không lâu nhưng trong trường đã xuất hiện đủ loại tin đồn…

Thầy Nghê rất muốn nói chuyện với vị giáo viên mới này, nhưng chưa tìm được thời điểm phù hợp.

Chỉ còn hai ngày nữa là thi cuối kì, cả trường đều đang bận rộn ôn tập và chuẩn bị nghỉ hè, ông cũng bận đến xây xẩm mặt mày. Ai ngờ hôm qua lại xảy ra một sự cố không lớn không nhỏ liên quan tới cô giáo trẻ này.

Có điều việc này cũng không thể trách cô, vì Lương Kinh Kinh là người bị hại trong chuyện này.

Tiết thứ 2 chiều hôm qua của lớp 7 là tiết tiếng Anh của Lương Kinh Kinh. Trên lớp, một cậu học sinh ngồi phía sau mang sách ngoại khoa ra đọc, Lương Kinh Kinh bình tĩnh đi đến thu sách của cậu ta. Hết tiết, Lương Kinh Kinh bị một cô học trò hiếu học chặn lại hỏi bài tập. Lúc cô đang trả lời, cậu học sinh cũng tới tìm cô muốn lấy lại quyển sách đó.

Lúc ấy quyển sách kia đang được để cạnh hộp phấn. Lương Kinh Kinh nhìn cậu ta, đặt điện thoại di động của mình lên trên: “Quyển sách này tôi sẽ đưa cho chủ nhiệm lớp của các em, tan học em tự đến xin cô ấy đi.” Sau đó cô coi như chưa có việc gì, tiếp tục nói chuyện với cô học trò.

Các giáo viên mới có hai đặc điểm: Hoặc là bọn họ ảo tưởng về việc hòa mình với học sinh, hoặc là quá cả nể, cuối cùng sẽ bị lũ học sinh dắt mũi rồi làm khổ chính mình. Lương Kinh Kinh khác họ, cô còn ngang ngạnh hơn cả lũ học sinh này, dám quản lý chúng.

Nhưng lần này Lương Kinh Kinh đã bất cẩn, cậu học sinh này không nói một lời đã trực tiếp đi lên bục giảng lấy lại quyển sách của mình. Một tiếng giòn dã vang lên bên tai, lúc Lương Kinh Kinh quay đầu, điện thoại di dộng của cô đã nằm dưới nền gạch men sứ của lớp học.

Apple đời mới nhất, màn hình lại vỡ chằng chịt như mạng nhện.

Cậu học sinh này tên là Tưởng Tư Lam.

Lương Kinh Kinh đi làm mấy tháng, cô dạy 3 lớp nhưng không nhớ nổi quá 20 tên học sinh. Có điều, cô lại rất có ấn tượng sâu sắc với Tưởng Tư Lam. Lúc đầu cô nghĩ rằng đây là tên của học sinh nữ, có lần còn nói ‘Tôi muốn gọi một bạn nữ lên trả lời đề này’, vừa đọc ba chữ ‘Tưởng Tư Lam’ lên, cả lớp đã cười vang.

Nhìn sơ qua thì thấy Tưởng Tư Lam là một học sinh rất bình thường, không phải phần tử ngang bướng. Ngược lại, nghe nói thành tích của cậu khá được. Nhưng điều làm Lương Kinh Kinh giận nhất là sau hôm qua, học sinh này vẫn không chịu xin lỗi. Cô Phòng chủ nhiệm lớp 7 nói cô ấy sẽ giải quyết chuyện này, những Lương Kinh Kinh không ngờ cách giải quyết của cô ấy lại là kể với phó hiệu trưởng.

“Tiểu Lương, vừa rồi cô Phòng đã kể mọi chuyện cho tôi rồi…” Thầy Nghê nói: “Cô vừa chuyển đến nên chắc chưa biết, tình huống của học sinh Tưởng Tư Lam này khá đặc thù, vì vậy tôi và cô Phòng đã trao đổi và nghĩ nên gọi cô tới. Tiện đây cũng trò chuyện một chút, giới thiệu một vài chuyện của trường học cho cô biết.”

Lương Kinh Kinh làm vẻ xin rửa tai lắng nghe.

“Đều là người trong nhà với nhau, thôi tôi cũng nói thẳng luôn. Bình thường đứa bé Tưởng Tư Lam này không nói nhiều, hạnh kiểm cũng khá. Tình huống trong nhà em ấy tương đối đặc thù, bố em ấy đã hi sinh trước khi em ấy nhập học, nhà em ấy trở thành gia đình liệt sĩ, sống dựa vào mẹ. Lãnh đạo bên trên rất quan tâm đến tình huống của đứa bé này. Cô cũng biết, trường học của chúng ta là đơn vị ủng hộ quân đội. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này từ đầu tới cuối vẫn là do học sinh không đúng…”

Vòng vo nửa ngày, Lương Kinh Kinh đã hiểu.

Có hai tầng hàm ý: Thứ nhất, đứa bé này người có bối cảnh. Thứ hai, mẹ thằng bé đồng ý bồi thường tiền, nhưng hiện tại bà ấy đang đi công tác ở nơi khác. Họ muốn hai ngày sau sẽ về xác nhận tình huống xong sẽ đền điện thoại cho Lương Kinh Kinh.

Người gọi điện cho phụ huynh học sinh là cô Phòng, Lương Kinh Kinh không biết họ nói gì, nhưng qua mấy lời truyền đạt cô có thể cảm nhận được thái độ của mẹ cậu học sinh này không mềm mại chút nào.

Thầy Nghê còn nói: “Tiểu Lương, hai ngày nữa là thi cuối kỳ rồi, nếu thái độ của phụ huynh đã tốt như vậy, chúng ta cũng không nên hành động theo cảm tính. Đây chỉ là sự cố nhỏ, tôi thấy thằng bé cũng không phải cố ý. Trẻ con mười mấy tuổi đầu quan trọng nhất là sĩ diện. Chúng ta cứ để bọn trẻ thi thố thật tốt đã, chuyện này cứ để lại đó. Trường học nhất định sẽ xử lý thỏa đáng cho cô, cô thấy được không? Nếu không thỏa đáng, tôi sẽ đền cái điện thoại này cho cô.”

Lương Kinh Kinh nghĩ thầm, nói nghe còn hay hơn hát.

Ngoài miệng vẫn thuận theo: “Thưa lãnh đạo, thầy nói thế nào thì làm thế ấy ạ.”

Trường cấp 2 Thực Nghiệm là một trường có thành tích khá trong thành phố N. Sân trường không lớn, tòa nhà hành chính đối diện với tòa nhà dạy học cho học sinh cấp hai, sân vận động được xây phía sau hai tòa nhà.

Bây giờ vẫn là thời gian lên lớp, có mấy học sinh học tiết thể dục đang đi dạo quanh vườn hoa, nói cười vui vẻ, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Hai nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao xách rổ bóng chuyền bước đến, lễ phép nói:”Chào cô ạ.” Lương Kinh Kinh bước ra từ phòng phó hiệu trưởng, hờ hững đáp: “Chào các em.”, sau đó đi vào tòa nhà dạy học.

Người đi qua nhưng mùi nước hoa vẫn còn vẩn vít trong không khí. Hai cô học sinh không kìm được quay đầu lại ngắm.

“Cô ấy họ gì nhỉ? Tớ nhớ là Tịnh Tịnh gì đó.”

“Họ Lương, Lương Kinh Kinh, Kinh trong Bắc Kinh.”

“Đúng rồi, nhớ ra rồi, dạy cấp hai.”

“Hình như nhà cô ấy rất giàu.”

“Ai nói thế?”

“Lần trước tớ nghe mấy người cô Lý nói, cậu không thấy trên người cô ấy toàn là hàng hiệu à, lần trước còn có siêu xe đến cổng trường học đến cô ấy…”

“Ngầu thế á…”

Tòa phòng học học vang lên tiếng lật sách vở, Lương Kinh Kinh lên lầu, vừa đúng lúc có người ôm một chồng vở đi xuống.

Người lên kẻ xuống, vừa nhấc mắt đã thấy, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Thiếu niên không cao lắm, dáng người gầy gò, khuôn mặt khá tuấn tú. Đang trong tuổi dậy thì, trên trán cậu ta lấm tấm vài nốt mụn. Sau cái chớp mắt kinh ngạc, cậu ta không nói một lời rồi đi lướt qua như không thấy Lương Kinh Kinh.

Ha.

Lương Kinh Kinh trở lại phòng làm việc với tâm trạng không vui, sau đó lại phát hiện ra vẫn còn tập bài của hai lớp học sinh chất đống trên bàn, cô cảm thấy công việc này thật phiền phức. Nhớ đến mấy tháng trước nhìn mỗi bông hoa nhỏ ở góc tường cũng thấy đáng yêu, giờ thì nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt. Buổi chiều hôm ấy cũng không có tiết, cô kiên trì sửa soạn lại hai tập bài trên bàn.

Mỗi ngày, trường cấp 2 Thực Nghiệm đều tan học lúc 5 rưỡi chiều.

Hôm nay cũng giống như bao ngày, rất nhiều giáo viên đã về trước. Khi hai cô giáo cuối cùng trong văn phòng rời đi, Lương Kinh Kinh mới thu dọn đồ đạc. Đợi đến khi cô ra khỏi, đại bộ phận học sinh đã lao ra ngoài như ong vỡ tổ.

Chạng vạng tối tháng 6, sắc trời vẫn còn sáng, cổng trường học chật đến nỗi nước chảy không lọt.

Vây quanh giữa đám học sinh, có hai cậu học sinh đang nói chuyện về xe cộ. Bỗng nhiên một cậu trong đó cất giọng vịt được khàn khàn, nói:”Cậu nhìn chiếc Santana tồi tàn (*) kia kìa, bố của Hoàng Tích cũng lái chiếc xe na ná như thế, vậy mà cậu ta vẫn còn khoác lác rằng bố mình đang làm dự án, vờ rằng mình là con nhà giàu…”

(*) Santana: một dòng xe lâu đời, đưa vào thị trường Trung Quốc năm 1982

Có thể mọi người đi đường đều rất nhàm chán, hoặc có thể giọng của cậu nhóc này quá lớn, mấy người xung quanh đều vô tình hay cố ý liếc nhìn cái xe ven đường.

Lương Kinh Kinh cũng nâng tầm mắt.

Có quá nhiều xe đến đón bọn trẻ, chiếc xe kia như bị đè bẹp, đuôi xe cắm vào giữa một chiếc BMW (*) và một chiếc Volvo (*), đầu xe hướng ra phía ngoài. Không biết đây là chiếc Santana đời nào, bốn góc xe vuông vức, cũ đến mức như từ trong tiệm đồ cổ chạy ra ngoài

(*) BMW: một thương hiệu xe của Đức, nổi tiếng thế giới bởi sự sang trọng, thiết kế thể thao, khả năng vận hành cao.

(*) Volvo: một hãng xe nổi tiếng của Thụy Điển, giá thông thường khoảng 8 tỷ.

Đúng là chiếc ‘Santana tồi tàn’.

Ngay lúc Lương Kinh Kinh định thu hồi ánh mắt, cửa ghế lái mở ra và một người đàn ông bước xuống xe.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu lam, nhàn nhã đứng ở cửa xe uống một ngụm nước khoáng, mắt anh ta lại nhìn về phía đám đông như đang tìm kiếm, sau đó chậm rãi đóng lại nắp bình nước.

Bóng người đan xen ảnh hưởng đến tầm nhìn của Lương Kinh Kinh, bước chân chậm lại, cô cẩn thận nhìn chăm chú hai mắt anh ta.

Biển người tấp nập, người đàn ông bỗng vẫy tay về phía bên này. Lúc đầu Lương Kinh Kinh hơi giật mình, trong dư quang, cô thấy bóng lưng một thiếu niên khoác cặp màu đen băng nhanh qua đường cái, chạy đến trước mặt anh ta.

Thiếu niên không phải ai khác, chính là Tưởng Tư Lam.

Khoảng cách không xa không gần, không biết họ nói gì nhưng Lương Kinh Kinh trông thấy người kia như đang mỉm cười, không nặng không nhẹ xoa đầu thiếu niên. Cậu thiếu niên hơi khó chịu nghiêng đầu tránh né, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tỏa nắng.

Rất nhanh, hai người đã lên xe.

Tiếng còi vang lên không ngừng, Lương Kinh Kinh đi được một đoạn lại quay đầu nhìn.

Chiếc Santana màu đen đã khởi động, nó bị mắc kẹt trong dòng xe cộ, chốc chốc lại dừng lại.

Chẳng mấy chốc, hoàng hôn bỗng trở nên thâm ảo hơn.

Bóng chiều tà nhuộm vàng cả tầng mây, trùm lên cả chiếc xe cũ nát càng ngày càng đi xa kia, phủ cả lên người phụ nữ đứng lặng trong đám người với khuôn mặt thẫn thờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.