Treo Cờ

Chương 9: Chương 9




Lương Kinh Kinh thấy mình như theo cái tên lửa bay thẳng lên trời.

Cô muốn hét lên nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh nào hết. Một lực khổng lồ đang đè lên cô. Cả người, cả mặt, bao gồm cả tiếng nói trong cổ họng cũng như bị rót đầy chì mà nặng nề đổ về sau.

Trời đất bên ngoài cabin quay cuồng, chợt xanh chợt trắng, lúc sáng lúc tối.

Đàm Chân hãm tay phanh và đạp đà rồi tựa vào ghế, anh quét mắt thấy máy đo tốc độ hiển thị vận tốc cực đại thì đạp vào chân ga. Với một đường liệng lưu loát, góc lao xuống của máy bay dần được thu nhỏ, cho đến khi thân máy ổn định và phần đầu máy lao vào tầng mây.

Bầu trời xanh thẳm bỗng yên tĩnh trong giây lát, nhưng ngay sau đó, máy bay màu quýt như chú chim hồng hạc bay ra từ tầng mây, phần đuôi vẽ thành một vòng sương mù uốn lượn.

Máy bay nhào lộn AX42 hai ghế ngồi xuất xứ từ Đức, thân máy bay được làm từ vỏ carbon cứng bằng kỹ thuật chồng tầng. Hai cánh lắp ở chính giữa thân máy, bên trái và bên phải đều có một thùng nhiên liệu, trước mắt có thể được coi là loại máy bay nhào lộn có các tính năng tốt nhất thế giới.

Ưu điểm của máy bay hạng nhỏ là rất linh hoạt, chỉ cần một điều chỉnh nhỏ thôi, máy bay cũng lập tức có cảm ứng. Thế nhưng khuyết điểm của nó cũng chính là linh hoạt. Bởi chỉ cần một động tác nhỏ thôi, máy bay cũng sẽ chấn động rất lớn, vì vậy khi thao tác phải rất cẩn trọng.

Máy bay nhào lộn như một vũ công tự do trong không trung với thần thái nhanh nhẹn và động tác đẹp mắt.

Đàm Chân nghĩ thôi cũng đủ nghiện, nhưng anh biết rằng một người khác trên máy bay không nghĩ như vậy.

Lương Kinh Kinh không biết họ đã bay bao lâu rồi. Trong tâm trí cô, những hình ảnh trong không trung giống như một đống giấy vụn. Mà lúc này, cô biết mình đang được hai người đỡ xuống khỏi khoang máy bay.

Hai chân cô mềm nhũn, ruột gan phèo phổi như đảo lộn hết cả.

“Thế nào, còn ổn chứ?” Vương Á giúp nhân viên công tác đỡ Lương Kinh Kinh rồi đưa nước khoáng cho cô.

Mặt Lương Kinh Kinh trắng bệch, cô nói bằng giọng ỉu xìu: “Đỡ tớ đến bên tường đã …”

Bây giờ cô rất cần một vật đỡ ổn định.

Vương Á đỡ cô từ từ đi qua bên kia: “Còn may, cũng may, đầu óc vẫn còn tỉnh táo.”

Vương Á giúp cô ngồi xuống chỗ có bóng râm. Cô ấy an ủi cô một lúc rồi vặn nắp chai nước khoáng và cắm ống hút vào giúp cô: “Cậu uống một ít nước đi, tớ sang bên kia chụp hai kiểu đã. Cậu ngồi một mình ở đây được không? ”

Tóc Lương Kinh Kinh dính vào trên mặt, cô gật đầu: “Đi đi, đừng nói chuyện với tớ nữa, tôi sẽ nôn mất…”

Đàm Chân ở bên kia vừa xuống máy bay thì bị vài nhân viên công tác bao vây hỏi về tình huống vừa nãy. Nói được đôi câu, Mạnh Chí Siêu đã kéo anh qua sang một bên thì thầm: “Điên rồi!”

Mạnh Chí Siêu trừng đôi mắt to đầy hoảng sợ lên, anh ấy thấy hành động của Đàm Chân thực sự rất điên rồ.

Trong máy bay hạng nhỏ quá nóng nên mái tóc ngắn gọn gàng đã ướt hơn nửa. Đàm Chân kéo cổ áo rồi phẩy phẩy áo, sau đó anh xoay người tháo hai dây phía sau. Anh ngửa đầu uống nước khoáng khiến giọt mồ hôi trên yết hầu cũng nhấp nhô lên xuống.

Mạnh Chí Siêu bên cạnh vẫn không thể tin nổi: “Lão đại, nếu đội mà biết chuyện này thì sẽ xảy ra án mạng đó!”

Hành động vi phạm kỷ luật trên trời của Đàm Chân đã vượt xa khỏi nhận thức của Mạnh Chí Siêu.

Sao có thể chơi như vậy chứ? Sao dám chơi như vậy chứ?

Trông thấy cái nhìn khoa trương của thằng nhóc trước mặt, Đàm Chân lại nhìn sang phía bên kia. Anh lắc đầu rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó đến gần và vỗ vai Mạnh Chí Siêu: “Cứ bình tĩnh…”

Quá nóng rồi.

Mà lại không dễ chịu chút nào.

Lương Kinh Kinh ném ống hút trong bình đi, cô uống một ngụm nước đá sau đó đổ một ít vào lòng bàn tay rồi vỗ nhẹ lên mặt mình.

“Kinh Kinh, cô đang rảnh à?” Một người mẫu nam rảnh rỗi đến bắt chuyện với cô.

Lương Kinh Kinh xua tay: “Đừng nói chuyện với tôi, không còn sức nào để nói chuyện đâu.”

Người mẫu nam lại nói vài câu nhưng thấy Lương Kinh Kinh vẫn giữ im lặng thì đành chạy đi nơi khác.

Lương Kinh Kinh chống hai tay lên trên đầu gối, sau đó cúi đầu thở hổn hển.

“Còn ổn đấy chứ?” Bên cạnh có người lên tiếng.

Không biết Đàm Chân đã đến đây từ khi nào, anh nhàn nhã đứng bên tường rồi nhìn về phía nhân viên công tác đang vây quanh máy bay trên đường băng.

Máy bay nhỏ màu quýt vừa rồi còn dạo chơi ngàn dặm trên không trung bây giờ lại ngoan ngoãn đỗ trên bãi cỏ xanh, trông thật hiền lành, đáng yêu.

Mặt Đàm Chân cũng đầy mồ hôi, nhưng khác ở chỗ cả người anh giống như vừa vận động xong, thần thái của anh sáng láng, cổ áo hở một nửa như ẩn chứa một luồng sức mạnh phóng khoáng.

Lương Kinh Kinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Nếu không phải thể lực không cho phép, thì trong một giây này, cô nhất định sẽ nhảy dựng lên một mất một còn với cái tên xấu xa này.

Lương Kinh Kinh không đáp lại người này mà uống một ngụm nước khoáng, cô điều chỉnh hô hấp để khôi phục sức sống.

Kết quả là người bên cạnh vẫn nói tiếp.

“Hôm nay có vẻ hơi bất thường nhỉ, không đòi nợ nữa?”

Lương Kinh Kinh cố nén sự khó chịu trong dạ dày, cô quay sang đón lấy ánh nắng mặt trời rồi nheo mắt nhìn anh.

Lúc này Đàm Chân mới nhìn rõ mặt cô.

Mặt mày Lương Kinh Kinh nhợt nhạt, tròng mắt dãn to, hai má đỏ ửng, cả khuôn mặt cô như một bảng màu vậy. Một vài sợi tóc dài không biết bị mồ hôi ướt hay bị nước giội ướt mà cứ dính hết vào mặt, vào cằm, vậy mà cô cũng chẳng thèm gạt ra.

Bốn chữ thôi, vô cùng thê thảm.

Cả người cô chỉ còn lại đôi mắt là còn chút năng lượng.

“Em vẫn ổn hay không?” Đàm Chân hơi nhíu mày.

Lương Kinh Kinh nhìn chằm chằm vào anh rồi hít một hơi, sau đó cô đột nhiên đứng dậy.

Đàm Chân kinh ngạc nhìn cô.

Lương Kinh Kinh không đi mà quay người lại, hai tay chống vào tường gạch màu xám, sau đó cô cứ đứng đối mặt với bức tường như vậy.

Đàm Chân đến gần cô: “Muốn nôn?”

Lương Kinh Kinh cúi thấp người, cô dựa đầu vào tường. Mái tóc đen rũ xuống che khuất cả khuôn mặt cô.

Đàm Chân phản ứng cực nhanh nên nắm lấy một cánh tay của Lương Kinh Kinh rồi đỡ cô dậy, sau đó giúp cô đứng vững. Anh lặng lẽ thở dài rồi vỗ nhẹ vào lưng cô: “Muốn nôn thì nôn đi, nôn ra sẽ đỡ hơn.”

Lòng bàn tay người đàn ông thô ráp mà ấm áp nắm lấy cánh tay của Lương Kinh Kinh, một bàn tay còn lại ân cần vỗ nhẹ lên lưng cô.

Lương Kinh Kinh khó chịu nôn khan hai lần. Cô có cảm giác khó chịu nhưng không nôn ra được nên yếu ớt đẩy anh ra.

Đàm Chân hơi thả lỏng lực tay nhưng vẫn đỡ lấy cô rồi hỏi: “Muốn uống ít nước nóng không?”

Lời còn chưa dứt thì cánh tay anh bỗng bị cô nắm ngược lại. Trong dạ dày có thứ gì đó đang trào lên, Lương Kinh Kinh giữ chặt lấy cánh tay mạnh mẽ này, sau đó cả người cũng đổ vào bộ ngực rắn chắc trước mặt…

Đàm Chân không tránh kịp, ngay cả một câu chửi thề anh cũng không kịp thốt ra. Cô gái trước mặt như đang túm lấy cọng rơm cứu mạng, một tay cô kẹp chặt tay anh, tay còn lại nắm lấy vạt áo của anh rồi “ộc” một cái đã nôn ra sạch sành sanh…



Lương Kinh Kinh giữ lấy người trước mặt rồi thoải mái nôn mửa. Cũng giống như khi nãy ở trên trời, cô thể khống chế được chính mình.

Rất nhanh sau đó đã có người vây lại quanh đó.

Sân bay có một phòng thay đồ nên Lương Kinh Kinh tắm rửa đơn giản ở trong đó.

Sau khi tắm xong, dù Lương Kinh Kinh không quá thoải mái nhưng cả người đã sảng khoái hơn một chút. Cô mặc áo phông trắng của đội huấn luyện bay thường ngày và quần shorts màu lam, sau đó lau tóc và ra khỏi phòng thay đồ nữ.

Đây là nơi các học viên thay quần áo và tắm rửa, bên cạnh là phòng thay đồ nam.

Đúng lúc này, Đàm Chân vừa mới tắm xong cũng đi ra từ phòng thay đồ nam. Đầu anh vẫn còn chút hơi nước, sau khi tắm xong cả người cũng có chút nhẹ nhàng, khoan khoái.

Theo lí thuyết thì đàn ông tắm nhanh hơn phụ nữ nhiều, nhưng do tình huống lần này khá đặc biệt nên thời gian tắm của anh cũng tương đương với Lương Kinh Kinh.

Hai người cùng đi ra ngoài.

Lương Kinh Kinh mở miệng trước: “Xin lỗi, anh đừng nghĩ tôi cố ý.”

Cô thực sự không cố ý.

Thật ngoài dự liệu là Đàm Chân lại nói: “Thấy đỡ hơn chưa?”

Cả hai cùng quay sang nhìn nhau, anh nói: “Tố chất cơ thể quá kém, chủ nghĩa hình thức.” Anh rẽ qua cầu thang rồi đi lên tầng mà không đi ra ngoài cùng cô.

Từ Ninh và Mạnh Chí Siêu trong văn phòng đang nói cười vui vẻ. Lúc thấy Đàm Chân đi vào, hai người cười càng lớn hơn.

Mạnh Chí Siêu muốn uống nước để che đậy, ai ngờ vừa nghĩ đến hình ảnh vừa nãy lại suýt chút nữa phun hết nước ra ngoài.

Từ Ninh mỉm cười, hút thuốc: “Cậu với cô gái này là thế nào vậy?”

“Không có gì.” Đàm Chân tức giận.

Mạnh Chí Siêu nói: “Không có gì mà cô ấy nhất định phải nôn vào người anh, còn lôi kéo anh, kéo thế nào cũng không buông ra.”

Đàm Chân ném cho anh ấy cái nhìn sắc lẹm.

Đàm Chân nhìn Tưởng Tư Lam ngồi bên cạnh vẫn chưa lên tiếng: “Muốn trách cũng phải trách thằng ngốc này.”

Sáng nay Mạnh Chí Siêu còn hơi chậm hiểu, bây giờ anh ấy đã dám đâm chọc lại anh, hơn nữa còn nói với Tưởng Tư Lam: “Cũng đúng, em làm hỏng điện thoại của người ta làm gì cơ chứ? Em xem đi, khiến anh Đàm của em mắc phải vận đào hoa luôn rồi kìa.”

Đàm Chân: “Đào cái đầu anh.”

Tuy không biết Lương Kinh Kinh có bị cảm nắng không nhưng tổ quay phim sợ phải chịu trách nhiệm nên không dám sắp việc cho cô nữa. Sau khi ngồi nghỉ ngơi bên ngoài một lát, mặt Lương Kinh Kinh đã khôi phục lại chút sức sống. Nhân viên công tác thấy có người rảnh rỗi nên nhờ cô cầm giúp một cái giá ba chân nhỏ trong xe.

Lương Kinh Kinh nhàn nhã đi tới tìm chiếc xe đã đưa các cô tới đây, sau đó mở cốp xe ra tìm kiếm.

Khi cô cầm được giá đỡ và khóa cốp xe lại thì bên cạnh có tiếng ‘két’ phát ra từ một chiếc xe.

Đèn xe sáng lên trong chốc lát, là chiếc Santana tồi tàn kia.

Lương Kinh Kinh quay lại, quả nhiên đã thấy mấy người Đàm Chân bước ra.

Cô chỉ liếc nhìn họ, sau đó lấy đồ đạc và đi vào trong.

Đám người Đàm Chân đi ngang qua cô rồi lên xe.

Trong gương chiếu hậu là hình bóng cô gái được phủ thêm một tầng sắc ấm của ánh chiều tà. Chiếc áo phông trắng và quần sóc ngắn làm nổi bật chân tay mảnh khảnh của cô, mái tóc đen dài óng ả phủ lên vai khiến bóng lưng trông thật ngây thơ.

Chiếc xe đã đi vào con đường gập ghềnh xóc nảy của thôn quê.

Mạnh Chí Siêu ngồi cạnh ghế lái rồi quay đầu lại hỏi Tưởng Tư Lam: “Giáo viên tiếng Anh của em trông cũng khá, vóc dáng lại xinh đẹp, sao em không ưa cô ấy thế?”

“Nhìn người không thể nhìn bề ngoài.” Tưởng Tư Lam nói.

“Ai da, vậy em nói xem sao lại không được nhìn bề ngoài.”

“Lúc đến trường cô ấy thường xuyên chơi điện thoại.”

“Thế nên em mới đập nát điện thoại của người ta? Em là ủy viên kỷ luật của trường đấy à.” Mạnh Chí Siêu cười nắc nẻ.

“Cuộc sống cá nhân của cô ấy cũng không đàng hoàng.”

“Em là một học sinh, sao em biết người ta không đàng hoàng, nhìn thấy rồi à?”

“Có người nhìn thấy.”

“Nhìn thấy gì?”

“Mọi người ở trường em đều biết có một chiếc xe thể thao thường xuyên đến trường đón cô ấy.”

Đàm Chân giữ vô lăng bằng một tay, trên mặt anh đeo kính râm nên không nhìn được biểu cảm.

Mạnh Chí Siêu thích thú: “Nhỡ là bố người ta thì sao, hoặc là bạn trai cũng nên.”

“Cô ấy không phải người ở đây, sao có bố đến đón được chứ. Ở văn phòng cô ấy nói mình không có bạn trai, mà đồ cô ấy dùng lại toàn là hàng hiệu xa xỉ.”

Mạnh Chí Siêu mỉm cười nhìn cậu nhóc: “Này, anh thấy em là người trẻ mà suy nghĩ cổ hủ thế nhỉ. Có phải em cố tình không muốn học tiếng Anh nên mới lấy cớ đúng không.”

Hoàng hôn đã buông xuống cuối đường, Đàm Chân đột nhiên hỏi: “Xe thể thao nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.