Thủy Miểu Miểu bị Thẩm Mặc Thần khí tràng cho rung động đến rồi.
Đồng thời cũng ý thức được, Thẩm Mặc Thần càng có quyền thế hơn so với trong tưởng tượng của cô, một câu, liền có thể chi phối người khác.
Trước kia lúc cô không mang não, còn đánh anh ta hai cái, có thể lựa chọn mất trí nhớ không?
“Cái kia, điện thoại di động tôi còn ở chỗ chị ta.” Thủy Miểu Miểu rút ngón tay của mình ra, nắm thành nắm tay nhỏ, buông xuống, khẽ nói.
Thẩm Mặc Thần liếc xéo Sadie, hỏi: “Điên thoại di động của cô ấy đâu?”
Sadie tát mình một cái, cầu xin tha thứ: “Là tôi có mắt như mù, Thẩm tổng, ngài hãy bỏ qua tôi đi.”
Sadie lại đánh mình một cái.
Thẩm Mặc Thần lạnh lùng, nhìn cũng không muốn tha thứ cho Sadie, quay về phía giám đốc, hỏi: “Điện thoại di động đâu?”
Sadie vội vàng qua qua sảnh lấy điện thoại di động, đưa cho Thẩm Mặc Thần, chân chó giải thích nói: “Khách trong phòng VIP không phú thì quý, rất nhiều quan lớn ngôi sao, không cho phép ký giả vụng trộm tiến vào, tôi cũng là bảo vệ bí mật của khác mới làm như thế.”
“Đúng vậy, Thẩm tổng, Sadie cũng vì làm việc cho công ty.” Giám đốc nói chuyện giúp Sadie.
Thẩm Mặc Thần khẽ cười, nhận điện thoại di động, trong mắt không có một chút gợn sóng, nói với giám đốc: “Làm việc vì mình hẳn nên vui vẻ, mặc kệ người này chấp hành giám đốc hay là quản lí, tôi nghe nói Sadie thường xuyên bức ép một số phụ nữ làm chuyện không muốn làm, còn dẫn đến nhân viên tự sát thì sao?”
Sắc mặt giám đốc tái nhợt.
Tuần trước có “Công chúa” muốn về nhà đính hôn, không muốn làm, Sadie ép buộc “Công chúa” và bảo vệ chịp video x, dẫn đến “Công chúa” nhảy lầu tự sát.
Chuyện này bị ông ta ép xuống, không có đăng tin, cũng bồi thường người nhà “Công chúa” tiền.
Vốn cho rằng thần không biết quỷ không hay, sao Thẩm tổng lại biết?
“Tôi phải làm sao.” Giám đốc cúi đầu, run sợ trong lòng nói.
Chân Sadie nhũn ra, sau đó lảo đảo mấy bước.
Thẩm Mặc Thần hiện lên nụ cười, cũng không vạch trần, nắm chặt tay phải Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu tỉnh táo lại, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Bàn tay của anh lướt trên mu bàn tay cô, cầm lấy ví trong tay cô, mở ra.
Thẩm Mặc Thần nhìn lướt qua bên trong, mắt thâm thúy nhìn Thủy Miểu Miểu, hỏi: “Anh ta.”
Thủy Miểu Miểu nghe ra là câu trần thuật, cũng không có giấu diếm, lên tiếng: “Ừm.”
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên tia lạnh, cảnh cáo nói: “Nếu lần sau em còn dám cầm tiền của anh ta thì thử xem?”
Anh ném ví trên mặt đất, ra lệnh cho giám đốc: Trả lại ví cho Dạ Lăng Dật phòng 6022, thuận tiện nói cho anh ta biết, tôi mua.”
“Vâng.” Giám đốc nơm nớp lo sợ nói.
Thẩm Mặc Thần ấn thang máy, kéo Thủy Miểu Miểu đi vào.
Thủy Miểu Miểu dò xét Thẩm Mặc Thần.
Anh ngậm miệng, đôi mắt đen kịt nhìn về phía trước, thấy không rõ anh đang nghĩ gì?
Bầu không khí trong thang máy đều bởi vì anh không nói lời nào mà ngưng kết thành số 0, vô cùng kỳ lạ.
Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái, tán dương: “Vừa rồi Thẩm tổng thật là uy vũ.”
Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng, liếc xéo Thủy Miểu Miểu, hỏi ngược lại: “Tôi lúc nào không uy vũ hả?”
“Ha ha, mỗi ngày ngài đều uy vũ.” Thủy Miểu Miểu nói theo anh.
“Thật sao?” Đôi mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên trở nên lạnh, giống như hai thanh cây đinh, muốn đóng cô vào trong mắt, nguy hiểm mười phần hỏi: “Đã cảm thấy tôi uy vũ, em còn dám chạy?”