“Em đi Thành Châu gặp Dạ Lăng Dật sao?”Ngữ khí Thẩm Mặc Thần trở nên bén nhọn.
“Không, đêm qua mẹ tôi té xỉu, bây giờ đang bệnh viện, tôi không nghe anh nói nữa, đêm qua cho đến hiện tại còn chưa có ăn cơm đây, đói chết người rồi.” Thủy Miểu Miểu nói xong, cúp điện thoại, đi tới căn tin bệnh viện.
Đôi mắt Thẩm Mặc Thần âm trầm, mặt lạnh, gọi điện thoại cho Giang Nam Phong.
“Giúp tôi tra một chút, hiện tại mẹ mẫu thân của Hạ Vãn ở bệnh viện nào?” Thẩm Mặc Thần ra lệnh.
“A, mẹ Hạ Vãn ngã bệnh sao?” Giang Nam Phong kinh ngạc, sao anh hai biết được?
“Bớt nói nhảm, để cậu tra thì tra đi.” Thẩm Mặc Thần cúp điện thoại.
Anh lại gọi cho Thường Khải Văn.
“Khải Văn, giúp tôi đặt vé máy bay gần nhất về Thành Châu.”
...
Thủy Miểu Miểu cho Lục Tú Nhân cơm nước xong xuôi, cũng nằm sấp ngủ một lát.
Cô bị người nhà bệnh nhân giường khác đánh thức.
“Người đàn ông kia thật đẹp trai, tại sao có thể có người đẹp như thế.” Một cô gái ước chừng hai mươi tuổi nhìn màn hình ti vi nói.
Thủy Miểu Miểu liếc về phía tivi.
Dạ Lăng Dật dưới chen chúc của đám bảo vệ từ sân bay đi ra, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, một tay đút trong túi áo, đeo kính đen, môi mỏng mím thật chặt.
Lãnh khốc, cấm dục.
“Xin hỏi Dạ tổng, có người tối hôm qua chụp được anh qua đêm ở nhà Mã Ngọc, chuyện này là thật hay giả?” Có ký giả hỏi.
“Không thể trả lời.” Dạ Lăng Dật lạnh giọng nói ra, đi thẳng về phía trước.
“Có thông tin nói, bạn gái anh là con gái Thủ tướng Anh quốc, chuyện của anh và Mã Ngọc cô ấy có biết hay không? Hai người có thể bởi vì chuyện này cãi nhau hay không?” Ký giả tiếp tục hỏi thăm
Dạ Lăng Dật như không có nghe thấy, mặt không đổi sắc đi về phía trước.
“Dạ tổng, có thông tin nói vị hôn thê của anh Hạ Vãn từng công khai rao bán ở chỗ ăn chơi, chuyện này anh biết không?” Một ký giả khác hỏi.
Dạ Lăng Dật đột nhiên ngừng bước chân, nghiêng người, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ký giả, trầm giọng nói: “Cô ở tòa soạn nào?”
Ký giả bị khí thế lạnh lẽo của anh ta chấn áp, ấp úng.
Dạ Lăng Dật nhìn sang thẻ công tác của cô ta, câu lên môi mỏng, nói ra: “Nếu như không muốn liên luỵ người nhà, khi về hãy từ chức.”
Bên ngoài sân bay đỗ một chiếc xe Lincoln bản dài.
Tài xế mở cửa xe.
Bảo vệ hộ tống Dạ Lăng Dật lên xe, rời đi.
“Trời ạ, người đàn ông đó thật có khí thể, tôi yêu anh ấy rồi.” Cô gái sát vách bưng mặt hoa si nói.
“Đó là Dạ Lăng Dật, ông trùm tài chính thế giới, nghe nói anh ta có con đường tài chính ở nước Anh, phú khả địch quốc.” Bạn của cô gái nói.
“Loại đàn ông này, coi như không có bối cảnh, chỉ nhìn gương mặt kia, cả một đời đã thỏa mãn rồi.” Cô gái ảo tưởng nói.
“Đẹp trai là đẹp trai, nhưng quá lạnh lùng.”Bạn cô gái lý trí nói.
“Mình ưa thích loại đàn ông lãnh khốc này.”
Thủy Miểu Miểu giật giật khóe miệng.
Cô nhớ kỹ lúc cô vẫn là thiếu niên, cũng thích loại đàn ông này, thậm chí là điên cuồng mê luyến.
Cô cảm thấy loại đàn ông đó một khi yêu sẽ là cả một đời.
Cô vì hạnh phúc cả đời mình phấn đấu.
Dạ Lăng Dật nói thích cô, cô liền đần độn đáp ứng.
Mười tám tuổi, cô được đưa đi nước Mỹ, Lục Tú Nhân không cho cô trở về.
Không có có sinh hoạt phí cô làm việc ở quán Bar bị hạ thuốc, bò vào phòng Thẩm Mặc Thần, tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của Dạ Lăng Dật phá cửa mà vào, anh ta tiến lên bóp lấy cổ cô, không để ý tới lý trí, điên cuồng, gần như khiến cô ngạt thở.