Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 61: Chương 61: Bổ nhào tổng giám đốc có thịt ăn




Thủy Miểu Miểu trở về công ty, đã mười giờ rưỡi, cô cũng không muốn ngủ, dứt khoát, chọn xong bản thảo và âm nhạc.

Mười một giờ Lê Bảo Y đi ra, nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, tiến lên, vỗ bả vai Thủy Miểu Miểu một cái, hưng phấn nói ra: “Thủy Thủy, tập đoàn Hoàn Thần đã quyết định thu mua GBB của chúng ra, hiện tại giám đốc ngoại giao của họ đang đàm phán với Lý tổng, nói không chừng, mấy ngày nữa chúng ta sẽ thành nhân viên của tập đoàn Hoàn Thần rồi.”

Thủy Miểu Miểu giương lên khóe miệng, nói ra: “Không dễ dàng a, cuối cùng thay đổi triều đại rồi.”

“Ha ha, nói không chừng, chúng ta có thể nhìn thấy ông chủ lớn của Hoàn Thần.” Lê Bảo Y mong đợi nói.

Thủy Miểu Miểu dò xét liếc Lê Bảo Y hoa si một chút, nói ra: “Cô muốn gặp, để anh cô lén chụp giúp cô một tấm không phải tốt sao.”

“Anh tôi cấp bậc không đến, còn không có tư cách giao lưu chính diện với ông chủ.” Lê Bảo Y mất mát nói.

“Chờ anh cô lên chức giám đốc thì sao, có tư cách rồi.” Thủy Miểu Miểu trêu chọc nói.

“Cô nằm mơ đi, sợ anh tôi lên được, ông chủ kia đã thành bụi.” Lê Bảo Y đùa giỡn nói ra.

Thủy Miểu Miểu cười xấu xa: “Ông chủ Hoàn Thần luôn luôn đi ở phía trước người khác, để cho người ta cực kỳ bội phục, đến chết cũng oanh liệt.”

“Ha ha, Thủy Thủy, cô thật là xấu, cô rủa anh ta.” Lê Bảo Y chỉ vào trán Thủy Miểu Miểu một cái.

Thủy Miểu Miểu né, nói ra: “Nào có, về sau là ông chủ của chúng ta, vuốt mông ngựa còn không kịp.”

“Ta muốn nói cho đại lão bản, ngươi muốn đập hắn cái mông.” Lê Bảo Y xấu xa nói ra.

“Lăn.” Thủy Miểu Miểu đẩy Lê Bảo Y một chút, hai người vui cười một chỗ.

“Thủy Thủy, nói thật, người dẫn chương trình khác đều dốc sức tiếp cận ông chủ, nhóm phát thanh chúng ta có cô xinh đẹp nhất, cô cũng bình tĩnh nhất.” Lê Bảo Y quở trách nói.

“Tôi mang theo một cái đuôi nhỏ, không hứng thú với loại đàn ông trăm công nghìn việc.” Thủy Miểu Miểu xấu xa đáp, viết trên giấy ca khúc cô chọn trúng.

“Cô không hứng thú, là do ba của cái đuôi nhỏ sao?” Lê Bảo Y chen lấn Thủy Miểu hỏi một chút.

Bút trên tay Thủy Miểu Miểu ngừng một chút, trong đầu hiện lên bộ dạng Thẩm Mặc Thần lạnh lùng rời đi.

Hẳn là sẽ không còn gặp anh.

Thủy Miểu Miểu nhìn về phía Lê Bảo Y, đôi mắt bình thản, nói ra: “Tôi còn không nhớ rõ bộ dạng anh ta ra sao? Trước đó suy đoán có một người, cũng không thể đổ bô lên người ta.”

“Cô cứ buông tha anh ta như vậy, nhìn Viêm Viêm cũng biết ba nó khẳng định đẹp trai.” Lê Bảo Y tiếc nuối nói.

“Đẹp trai, có thể coi như cơm ăn sao? Tôi tình nguyện đổi anh ta làm cơm ăn.” Thủy Miểu Miểu chuyển ánh mắt lên máy vi tính.

“Chí ít giải quyết sinh lý không cần bỏ tiền, cái này dù sao cũng hơn tự động.” Lê Bảo Y khiêu mi, xấu xa nói.

“Cút, cô mới cần tự động, bà đây không cần.” Thủy Miểu Miểu đẩy Lê Bảo Y không cần mặt mũi.

“Tôi tự động đã nhiều năm, cầu ông trời ban thưởng soái ca, không cần bỏ tiền.” Lê Bảo Y giả khóc nói.

Thủy Miểu Miểu bó tay với cô: “Cô có thể lăn, nhớ kỹ, lăn đường thẳng.”

Lê Bảo Y thè lưỡi với Thủy Miểu Miểu, lăn tới cửa, xấu xa nói ra: “Chị em, đừng cảm thấy chị em không đau lòng cho cô, qua mấy ngày nữa đưa cho cô đồ tốt, đảm bảo cô dùng nhiều nước, hắc hắc.”

Không biết vì cái gì, Thủy Miểu Miểu nhìn bộ dạng cô, lưng có chút phát lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.