Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 259: Chương 259: Cháu cười cái gì




Thẩm lão gia được khen, tâm tình không tệ, hơi nhếch nhếch khóe miệng.

Ông liếc nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, thấy anh đang cười thì không vui hỏi:“ Cháu cười cái gì?”

“ Bất cứ dụng cụ nào cũng không đo được sự thông minh, đúng là kỳ tích trong lịch sử loài người “. Thẩm Mặc Thần nói theo lời Viêm Viêm.

Nghe lời này của Thẩm Mặc Thần, trong lòng Thẩm lão gia bỗng thấy có gì đó khác khác, cảm thấy có vẻ lời khen kia của Viêm Viêm không phải là đang khen ông?

“ Thật xin lỗi, Thẩm tiên sinh, ngài không thể vào “. Ngoài cửa vang lên những tiếng nói.

Thẩm Mặc Thần trong mắt xẹt qua một tia gió lạnh, nhìn về phía Viêm Viêm nói:“ Viêm Viêm, không thể để mấy người kia gặp con, biết làm gì rồi chứ?”

Viêm Viêm nhếch nhếch khóe miệng, tay ra dấu OK.

“ Cái gì mà không thể đi vào, ba tôi đang nằm trong đó, tránh ra “. Thẩm Gia Bích đẩy người điều dưỡng ra, quyết liệt đẩy cửa vào.

Viêm Viêm buồn bực xông ra.

Thẩm Gia Bích hết hồn, cả giận nói:“ Con cái nhà ai mà không lễ phép như vậy “.

Thẩm Mặc Thần nhìn Viêm Viêm đã chạy xa, liền hướng về phía Thẩm Gia Bích hơi nhếch lên khóe miệng, nói:“ Hình như là người ở phòng bệnh khác “.

Thẩm Gia Bích cố tình nhìn Thẩm Mặc Thần, nói:“ Cháu có ý gì, không cho chúng tôi vào thăm ông nội cháu, đây là muốn bức vua thoái vị sao?”

“ Mới vừa rồi ông nội đang ngủ “. Thẩm Mặc Thần hời hợt nói.

“ Cha, cha để nó làm càn sao? Con và Thẩm Gia Xương không thể vào gặp cha “. Thẩm Gia Bích oán trách, ngồi xuống trợn mắt nhìn Thẩm Mặc Thần, giọng khinh bỉ:“ Cha, cha đừng quên, lần này cha đến phòng cấp cứu là vì chị dâu “.

“ Đây là trùng hợp, Mỹ Quyên thấy cha thích hoa trúc đào nên mới mang đến “. Thẩm lão gia nói.

“ Cha, cha thiên vị, Mực Thần là cháu trai của cha, Thụy Khắc cũng là cháu ngoại tôn của cha, trên người đều chảy dòng máu của cha, Gia Xương cũng coi như là con trai của cha “. Thẩm Gia Bích tiếp tục càu nhàu:“ Nhớ ngày đó anh cả đầu tư buôn bán đất đai bị thất bại, Gia Xương đã giúp nhà ta rất nhiều “.

Thẩm lão gia nhíu mi, liếc nhìn Thẩm Mặc Thần, ý vị thâm trường nói:“ Hai đứa cháu, Đứa nào kết hôn, sinh con trước, cha sẽ trao cho 70 % cổ phần “.

Thẩm Gia bích vui ra mặt, nói:“ Thụy Khắc đã có bạn gái, vài bữa nữa sẽ qua thăm cha “.

“ Có bạn gái bây giờ quá dễ dàng, thuê một ngày cũng chỉ đến mấy trăm, cha muốn nhìn thấy cháu cha kết hôn, sinh con, sinh con mới là mấu chốt vấn đề “. Thẩm lão gia nói.

“ Được, được, được, chỉ cần cha không thiên vị là được “. Thẩm Gia Bích ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần thâm sâu, đen nhánh tựa như đầm sâu vạn năm.

Ông nội cho Thẩm Gia Xương cơ hội, Thẩm Gia Xương sẽ không tìm cách hại ông, như vậy ông nội sẽ tạm thời được an toàn.

Nhưng, nếu như anh không được nhận cổ phần trước, Thủy Miểu Miểu và Viêm Viêm sẽ nguy hiểm.

Anh phải kết hôn nhanh hơn một chút mới được.

5 giờ, Thẩm Mặc Thần về đến nhà ở Long Môn, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn ngon.

Anh cúi đầu, thấy trên sàn nhà có một đôi dép nam, đúng cỡ chân của anh.

Thủy Miểu Miểu rất chu đáo.

Thẩm Mặc Thần hơi nhếch khóe môi cười, đổi dép, bước về phía phòng bếp.

Cô đang đưa lưng về phía anh, đeo tạp dề, đi dép lê, tóc búi.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người cô, nhiều hơn một tia duy mỹ, khiến cô giống như một người phụ nữ nội trợ dịu dàng.

Trong lòng Thẩm Mặc Thần mềm mại vài phần.

Anh bước lên, ôm lấy Thủy Miểu Miểu từ sau lưng.

Thủy Miểu Miểu đang suy nghĩ chuyện gì, sợ hết hồn, tay không cẩn thận đụng vào nồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.