Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 312: Chương 312: Còn có thể hèn hạ chút không?




“Về sau đừng có lui tới với cậu ta. Thẩm Gia Xương không phải đèn đã cạn dầu.” Thẩm Mặc Thần nói.

“Ừm, tôi biết, không có sau đó.” Thủy Miểu Miểu lập tức cam đoan nói.

Thẩm Mặc Thần dò xét liếc cô một chút.

Thủy Miểu Miểu suy đoán nét mặt của anh, chột dạ lộ ra nụ cười ngọt ngào, thận trọng, vô cùng nhu thuận đáng yêu.

Thẩm Mặc Thần cầm tay của cô. Khẩu khí mềm mấy phần, nói ra: “hiện tại tôi dẫn em đi gặp ông nội, biểu hiện tốt một chút.”

Mang cô đi gặp ông nội?

Chờ ông nội chuyển cổ phần cho Thẩm Mặc Thần, cô và Viêm Viêm sẽ an toàn sao?

Đôi mắt Thủy Miểu Miểu sáng lấp lánh, vội gật đầu.

Cô chưa bao giờ giống bây giờ, chờ mong nhìn thấy ông nội Thẩm Mặc Thần.

Bệnh viện

Thủy Miểu Miểu nhìn hai vị chăm sóc đứng ở cửa, vào cửa, còn có hai vị chăm sóc.

Từ lần trước sau khi ông nộiThẩm Mặc Thần xảy ra chuyện, Thẩm Mặc Thần chăm sóc vô cùng cẩn thận.

Tiến vào cửa, Thủy Miểu Miểu liền thấy ông cụ nằm ở trên giường.

Ông tầm 70 tuổi, gầy gò, tinh thần cũng không tệ lắm.

Khi Thủy Miểu Miểu dò xét vị ông cụ này, Thẩm Ái Quốc cũng đang quan sát Thủy Miểu Miểu, trong mắt có chút ý cười.

“Chào ông nội.” Thủy Miểu Miểu ngọt ngào gọi.

“Tốt, rất tốt.” Thẩm Ái Quốc vui sướng hỏi: “Con là bạn gái Thần Thần.”

“Xác thực là vợ của con.” Thẩm Mặc Thần đưa tay khoác lên bờ vai Thủy Miểu Miểu, kéo cô vào trong ngực, câu lên nụ cười tà mị: “Chúng con đã đăng ký kết hôn.”

Thẩm Ái Quốc dừng một chút, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, hỏi: “Thật hay giả, ta không thể tin được, buổi sáng ta uống nhầm thuốc, có ảo giác ư.”

Thủy Miểu Miểu phì cười một tiếng, nói ra: “Ông nội, con thật sự kết hôn với Mặc Thần. Con gọt táo cho ông.”

“Táo không cần, con đi ra ngoài chuẩn bị nước cho ta.” Thẩm Ái Quốc nói ra.

“A.” Thủy Miểu Miểu lên tiếng, đoán chừng Thẩm Ái Quốc muốn nói với Thẩm Mặc Thần cái gì, cố ý để cho cô né tránh.

Cô cầm ấm nước nóng ra ngoài.

Thẩm Ái Quốc nhìn Thủy Miểu Miểu rời khỏi, ra lệnh với người chăm sóc: “Ra ngoài cửa trông, không có tôi phân phó, không được cô ấy vào.”

“Vâng.” Chăm sóc mở cửa ra ngoài.

Thẩm Ái Quốc nghi ngờ hỏi Thẩm Mặc Thần nói: “Các con thật sự kết hôn?”

“Ông có thể xem giấy hôn thú, nếu như vẫn chưa tin, có thể qua cục dân chính kiểm tra, con dám lừa ông sao?” Thẩm Mặc Thầnkhẽ cười, ngồi xuống ghế.

“Con bé là mẹ của đứa bé sao?”Ông cụ Thẩm lại hỏi.

Thẩm Mặc Thần gật đầu, cầm một quả táo, đưa cho một vị chăm sóc khác bên cạnh, phân phó nói: “Rửa một chút.”

Trong mắt ông cụ Thẩm thoáng hiện kinh hỉ, vỗ vai Thẩm Mặc Thần một cái: “Thằng nhóc con, được, nhanh như vậy đã làm xong.”

“Con ép cô ấy, cô ấy cũng không biết chúng ta đã thấy qua con trai cô ấy, cho nên, ông nói chuyện cẩn thận, nếu không, con đoán ngày mai cô ấy sẽ mang theo con trai cao chạy xa bay.” Thẩm Mặc Thần lười biếng nói.

Ông cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ Thẩm Mặc Thần: “Thằng nhóc con, còn có thể hèn hạ chút không?”

Thẩm Mặc Thần nhếch miệng, tà mị hỏi: “Xin lắng tai nghe.”

“Nhìn chút tiền đồ này của con, phải dùng mị lực nam tính chinh phục con bé, bà con cũng đã theo đuổi ta.” Ông cụ rất tự hào nói.

Thẩm Mặc Thần cười một tiếng: “ Vậy ánh mắt bà không tốt rồi.”

Ông cụ vòng tay trước ngực, không vui nói: “Tôi tức giận.”

“Con đã cưới, con cũng có, trước tiên chuyển cổ phần cho con thì lại tức giận.” Thẩm Mặc Thần tản mạn nói.

“Con nằm mơ, nhất định đứa bé phải nhận tổ quy tông.” Ông cụ xác định nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.