“Còn không nhặt thanh đao lên“. Thủy Miểu Miểu nhìn sang đao, nói với Viêm Viêm.
Viêm Viêm gãi đầu một cái, bất đắc dĩ ôm đao vào trong ngực, thận trọng nghiêng đầu thăm dò, nói ra: “Mẹ, cho con thời gian mấy ngày, để con bán tài khoản trên tay đi.”
Trong mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên giảo hoạt, nói ra: “Con trai, mẹ cho con mấy ngày, có lợi tức hay không?”
Viêm Viêm đen mặt: “Mẹ đến tiền của con trai cũng ham?”
Thủy Miểu Miểu vỗ vỗ đầu Viêm Viêm: “Nói cái gì đó? Mẹ là loại người này sao?”
“Mẹ già, mẹ thực sự giống như loại người này.”
Thủy Miểu Miểu: “...”
Cô tức giận, lấy thanh đao đi, mình ôm lấy.
Viêm Viêm lập tức cười hì hì nói: “Mẹ già, con nói giỡn thôi, mẹ là tình nhân đời trước của con, đời này là mẹ, con kiếm tiền còn không phải cho mẹ xài, chờ con thanh lý kho, cho mẹ 5000.”
Thủy Miểu Miểu dò xét liếc qua Viêm Viêm một chút, không nói lời nào.
“Một vạn?” Viêm Viêm lại hỏi.
Thủy Miểu Miểu vẫn không nói lời nào.
“Được rồi, được rồi, đều cho mẹ.” Viêm Viêm bất đắc dĩ nói.
Thủy Miểu Miểu không phải tức giận Viêm Viêm, mà là tức giận chính mình, không chỉ có bán đao trả nợ, còn lấy tiền của con trai, uất ức.
“Chỉ đùa với con, chút tiền nhỏ kia của con tự mình giữ đi. Hôm nay mẹ già bán đao, cũng là người có tiền.” Thủy Miểu Miểu lạc quan nói.
“Kẻ có tiền, ha ha.” Viêm Viêm biểu lộ quái dị, cười hai tiếng, rất là lừa gạt.
Sao Thủy Miểu Miểu cảm giác tiếng cười kia kỳ quái, giống như căn bản cũng không tin cô.
Tôn nghiêm làm mẹ của cô, trong nháy mắt, bị đả kích không còn sót lại một chút cặn, tâm đắng chát.
Mười giờ
Thủy Miểu Miểu ở trong quán cà phê Lục đảo.
Viêm Viêm nghĩ đến về sau không có trò chơi làm tài lộ, liền muốn phát triển thế mạnh đào bảo của cậu, hôm qua cậu đi làm mấy trăm tấm danh thiếp, bắt đầu phát.
Tiểu gia hỏa rất thông minh, chuyên môn đứng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, xe dừng lại, liền ném vào trong.
Thẩm Mặc Thần nhìn thấy một tấm danh thiếp ném vào, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đã không thấy người ném danh thiếp.
Chẳng qua trên danh thiếp in người, anh biết.
Thủy Miểu Miểu.
Vẫn là Thủy Miểu Miểu mặc áo tắm!
Thẩm Mặc Thần nhặt danh thiếp lên, lật qua, nhìn chữ bên trên, lông mày nhướng lên.
“Đàn ông tặng phụ nữ quần áo, là vì cởi ra, hãy vì người phụ nữ của mình mà mua áo tắm, hoan nghênh đến cửa hàng nước sôi lửa bỏng chọn mua. Địa chỉ Đâm Đâm Đâm.”
Chỗ viết địa chỉ, là tại chỗ quần lót của Thủy Miểu Miểu, mũi tên chỉ bộ vị nào đó.
Thẩm Mặc Thần suy nghĩ nhiều, trên mặt có ánh đỏ, không biết là buồn bực hay là xấu hổ, chỉ cảm thấy ở ngực có cơn giận đang lảng vảng.
Anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy Thủy Miểu Miểu và một người đàn ông đi ra từ quán cà phê Lục Đảo.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên sắc bén, đóng cửa sổ, đi về phía bãi đỗ xe.
...
Sở dĩ Thủy Miểu Miểu đi theo người đàn ông này ra, là bởi vì người đàn ông này nói, đao là bà xã anh ta coi trọng, hiện tại bà xã anh ta ở gần, anh ta cảm thấy rất tốt, nhưng vẫn muốn bà xã mình nhìn xem.
Thủy Miểu Miểu liền đi theo.
Thế nhưng, người đàn ông này đi vào tiểu khu cũ gần đó, càng đi càng lệch, Thủy Miểu Miểu có chút cảm giác lạ, cười hì hì nói: “Cái kia, ngại quá, tôi đột nhiên nhớ tới, có hẹn với bạn, về sau có cơ hội cho bà xã anh xem một chút.”
Người đàn ông sầm mặt, tức giận nói: “Cô chơi tôi à, nhà tôi cũng sắp đến, cô có bán đao hay không?”