Trong ánh mắt Thuỷ Miểu Miểu tràn ngập sương mù, Thẩm Mặc Thần, ngực bởi vì tức giận phập phòng.
Cô cảm thấy mình bị sét đánh.
Người ta bị bổ xẻ trước còn tránh mấy tia chớp báo động, cô chính là khác nhau, đụng vào trên họng súng bệnh thần kinh.
Thuỷ Miểu Miểu hất cằm lên, “Tôi thích chơi đồng phục cám dỗ cùng anh cũng không liên quan đi, anh là ai của tôi, phải dùng tới quản?”
“Vậy cô ở đại sảnh cố ý quấn tôi, ôm tôi, là ý gì?” Ánh mắt Thẩm Mặc Thần đỏ hỏi.
“ Chỉ số thông minh anh thấp, cùng anh nói không thông.” Thuỷ Miểu Miểu từ cánh tay anh chui ra đi.
Cô còn không có đứng vững. Một giây kế tiếp, cánh tay bị Thẩm Mặc Thần nắm, đụng phải trong ngực anh.
Bàn tay anh dọc theo quần cô thô lỗ duỗi vào, mặt về phía trước, ở bên tai của cô, nắm cằm cô, hung hãn nói: “Cô cự tuyệt tôi, không phải là vì để cho tôi như vậy đối với cô sao? Như thế nào, tôi làm cho thoải mái không?”
Thuỷ Miểu Miểu cảm giác được bàn tay anh xoay tròn, một loại cảm giác mềm nhũn, giống như tia chớp vậy, xuyên vào thân thể cô.
Chân Thuỷ Miểu Miểu như nhũn ra, đẩy Thẩm Mặc Thần, kinh hoảng phản kháng, “Không thoải mái, anh đi ra cho tôi.”
Cô càng phản kháng, anh lại càng muốn chinh phục, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Thuỷ Miểu Miểu không đỡ được, hét, “Thẩm Mặc Thần, anh điên rồi, buông tôi ra, anh khốn kiếp.”
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên ánh sáng, cười nhạo một tiếng, “Tôi không điên cho cô nhìn, há chẳng phải là để cho cô thất vọng?”
“Ca. “ một tiếng, anh cởi giây nịt da ra.
Thuỷ Miểu Miểu thấy nơi nào đó, ý thức được anh muốn làm cái gì, đầu óc mở ra.
Vừa vặn, cô thấy có hai người từ trong thang máy đi tới.
Thuỷ Miểu Miểu dấy lên hy vọng, hô: “ Này, ưm...”
Cô còn không có lên tiếng, bị Thẩm Mặc Thần hôn lên.
Thanh âm toàn bộ bị ngăn ở miệng của anh.
“Ưm ưm ưm.” Thuỷ Miểu Miểu trơ mắt nhìn hai người trong thang máy đi ra ngoài đi qua bọn họ.
Một người đàn ông trong đó nhìn về phía bọn họ bên này, muốn đi tới.
Một người đàn ông khác kéo anh, cằm dưới liếc tay Thẩm Mặc Thần.
Người đàn ông kia biết, hướng về phía một người đàn ông khác cười một tiếng.
Hai người rời đi.
Thuỷ Miểu Miểu gấp nước mắt cũng sắp chảy ra.
Thẩm Mặc Thần mỗi một điểm cũng gây khó dễ rất đúng chỗ.
Thuỷ Miểu Miểu càng phản kháng, anh càng để cho cô không thể nào phản kháng.
Cô rõ ràng là kháng cự, không muốn.
Hết lần này tới lần khác có loại cảm giác, giống như là ngọn lửa vậy, anh khiêu khích, truyền tới trong thân thể.
Chân Thuỷ Miểu Miểu run rẩy.
Cô không cách nào ức chế, nắm chặt cánh tay anh, móng tay cũng bóp vào, cất giữ một điểm lý trí cuối cùng dùng sức đẩy anh.
Thẩm Mặc Thần bị cô đẩy phiền não, buông tay ra, hỏi: “Ngại nhỏ?”
Trên mặt Thuỷ Miểu Miểu đỏ ửng, trên môi bị anh hôn đỏ thắm, cảm thấy những lời này hỏi tới bất thiện, vội vàng lắc đầu.
“Một hồi to cho cô.” Thẩm Mặc Thần vừa nói mở cửa, đẩy cô vào, mình cũng đi vào, đóng cửa lại.
Thuỷ Miểu Miểu ý thức được anh nói to là cái gì, trong đầu sáng lên.
Thuỷ Miểu Miểu sợ anh thật mạnh cô, chống với ánh mắt Thẩm Mặc Thần hung ác, vội vàng cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sai rồi.”
Thẩm Mặc Thần nhìn dáng vẻ Thuỷ Miểu Miểu đáng thương, mắt đỏ, giống như tiểu bạch thỏ đáng yêu.
Lòng anh lại vô hình mềm, mặt lạnh, hỏi: “Sai ở chỗ nào?”
Sai bị sét đánh.
Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt.