“ Tại sao không chụp rõ mặt?” Thủy Miểu Miểu không hiểu hỏi.
Thẩm Mạc Thần khẽ cười một tiếng:“ Không thấy mặt, sẽ được lên trang nhất nhiều lần. Thấy mặt, lên được trang nhất mấy lần?”
“ Hả?” Thủy Miểu Miểu nghe không hiểu.
“ Mấy năm trước vụ của Lâm Phong. Đầu tiên, lộ ra một bức ảnh Lâm Phong dắt tay một cô gái, lập tức lên trang nhất. Ngày thứ 2, lại lộ ra một bức ảnh Lâm Phong ôm một nữ sinh, lại được lên trang nhất. Ngày thứ 3, xác nhận được người bạn gái dấu mặt của Lâm Phong, rất nhiều hình ảnh của bạn gái anh ta được đăng lên, tiếp tục chiếm lĩnh vị trí trang đầu. Ngày thứ 4, rất nhiều người bàn tán về chuyện này, thật thật giả giả khiến cho tin tức này không ngừng hạ nhiệt. Cuối cùng, lộ ra tấm hình Lâm Phong và bạn gái trên giường, từ đó nổ ra một trận khẩu chiến, nào là mắng chửi, tiết lộ quá khứ, bàn tán xôn xao kéo dài đến nửa tháng sau.
Đưa từng chút một ra ánh sáng, không chỉ chiếm được sự chú ý của người xem mà còn để cho em lập công, lên trang nhất được vài ngày, góp phần làm giảm lượng công việc của em nữa. Cái này gọi là làm ít công to, hiểu chưa?” Thẩm Mạc Thần kiên nhẫn giải thích.
Thủy Miểu Miểu lúc này mới hiểu ra, dơ 1 ngón tay lên khen:“ Anh nói rất có lý.”
Thẩm Mạc Thần khẽ nhếch lên khóe miệng, ngón tay khẽ ấn lên trán Thủy Miểu Miểu nói:“ Là em ngốc.”
Thủy Miểu Miểu nheo mắt tỏ ý không vui.
Rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô liền hỏi:“ Thẩm tổng..”
Thủy Miểu Miểu chưa nói xong câu, Thẩm Mạc Thần đã bá đạo ngắt lời:“ Đổi cách gọi.”
Thủy Miểu Miểu sửng sốt, trong đầu thoáng nghĩ ra rất nhiều cách gọi khác.
Hiệu trưởng Thẩm, Giáo sư Thẩm, Thẩm Mạc Thần.
“ Majesty?” Thủy Miểu Miểu thử thăm dò cách xưng hô.
“ Gọi lại.” Thẩm Mạc Thần trầm giọng nói.
Thủy Miểu Miểu cười cười, nghịch ngợm hướng về Thẩm Mạc Thần trừng mắt, nói:“ Suy nghĩ của Thẩm tổng rất khó đoán, ngài có thể gợi ý để tôi dựa theo mà gọi không.”
“ Chồng.” Sắc mặt Thẩm Mạc Thần bình tĩnh nói.
Thủy Miểu Miểu đỏ mặt, trầm mặc.
“ Sao không gọi? Không phải nói tôi bảo thế nào thì em gọi thế ấy sao?” Thẩm Mạc Thần hỏi lại.
Thủy Miểu Miểu hơi nhếch chân mày, cẩn thận liếc nhìn về phía Thẩm Mạc Thần nói:“ Anh thật sự muốn tôi gọi như vậy?”
Thẩm Mạc Thần nghiêm túc gật đầu.
“ Anh có biết ngày xưa từ chồng* là gì không?” Thủy Miểu Miểu cười hỏi.
* Chồng hay còn gọi là lão công, công công.
Tròng mắt Thẩm Mạc Thần thâm sâu, anh có dự cảm xấu, hỏi:“ Là gì vậy?”
“ Trong “ tảo lâm tạp trở” có ghi lại, lão công tức là thái giám. Anh để cho tôi ngày ngày kêu anh là thái giám, Thẩm tổng lòng độ lượng như trời biển nhưng tôi không có can đảm tới mức đó.” Thủy Miểu Miểu cười nói.
Thẩm Mạc Thần nhìn cô khua môi, chẳng nói được lời nào hay nhưng anh lại không hề cảm thấy tức giận. Anh ôm hông cô, kéo cô vào trong ngực mình, thấp giọng ám muội nói:“ Tôi là thái giám nhưng không giống thái giám, em không biết sao? Em lại cảm thấy ngứa trong người, có phải không?”
Thủy Miểu Miểu sợ anh lại làm loạn, sợ bản thân không giữ được mình.
Theo bản năng, Thủy Miểu Miểu chống tay lên ngực anh, giọng nịnh nọt:“ Hay là tôi gọi anh là Ngài đi, từ xưa từ này vô cùng cao quý, lại còn khiến cho rất nhiều người phải tôn trọng. Tôi cảm thấy gọi như vậy mới thấy được sự cao quý của anh.”
Thẩm Mạc Thần hơi nhếch khóe môi:“ Kẻ lừa đảo có vẻ biết rất nhiều.”
“ Hành tẩu giang hồ, không có kiến thức khó lòng bước đi a.” Thủy Miểu Miểu nheo mắt cười nói.
Thẩm Mạc Thần tạm thời không thèm so đo với cô:“ Vừa rồi em định hỏi gì?”