Thủy Miểu Miểu nhìn sang Thẩm Mặc Thần đang ăn, hạ giọng nói: “Nhà một người bạn.”
“Vừa rồi có đồng nghiệp nói nhìn thấy cậu lên một chiếc xe sang trọng, sau đó chiếc xe kia liền chấn động, chấn động hơn 20 phút, có người lật thuyền trong mương của cậu sao?” Lê Bảo Y tò mò hỏi.
Thủy Miểu Miểu: “...”
Đồng nghiệp này thật đúng là nhàm chán, nhìn xe chấn động hai mười mấy phút, có ý tứ a?
Còn có, cái gì gọi là lật thuyền trong mương.
Cái hình dung này!
Ai.
“Bảo Bảo, cậu còn nhỏ, ngày mai mình không cần đi làm, đến lúc phổ cập kiến thức khoa học cho cậu.” Thủy Miểu Miểu nhẹ giọng nói.
“Trên xe và trong phòng khác nhau chỗ nào, mình xem tin tức nói, khắp nơi có người làm trên xe.” Lê Bảo Y hưng phấn hỏi.
“Cái này...” Thủy Miểu Miểu gãi gãi cái mũi, suy nghĩ một chút, nói ra: “Hôm nào cùng cậu nghiên cứu thảo luận?”
“Cái rắm, mình còn không hiểu rõ cậu, cái này, lúc cái kia, cũng là cậu bắt đầu gạt mình.” Lê Bảo Y xác định nói.
“Ách, biết rõ mình vậy, vậy mình cúp, ha ha.” Thủy Miểu Miểu vội vàng cúp điện thoại, thở dài một hơi, quay người, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, nhìn anh đã ăn gần xong, đi qua, nói ra: “Chút nữa tôi còn đi làm, đi trước đây.”
Thẩm Mặc Thần dò xét liếc Thủy Miểu Miểu một chút, ý vị thâm trường hỏi: “Biết lái xe không?”
“Thế nào?” Thủy Miểu Miểu thận trọng hỏi ngược lại.
Thẩm Mặc Thần ném chìa khóa xe trên bàn, nói ra: “Chiếc Bentley này tạm thời cho em lái, nếu như không thích, hôm nào tôi và em đi mua 1 chiếc.”
Khóe mắt Thủy Miểu Miểu kéo ra.
Một tháng cầm 1800 tiền lương, lái một chiếc xe Bentley hơn ngàn vạn.
Khẳng định các đồng nghiệp sẽ truyền là cô được bao nuôi, lời người đáng sợ, cô còn làm mẹ, mặt mũi này, gánh không nổi a.
“Không cần, lái xe quá phiền phức, tôi vẫn ngồi xe buýt xe thuận tiện, trên đường còn có thể gọi điện thoại, chơi game, nói chuyện phiếm, gặm hạt dưa, nôn xương chân gà, đánh nhau cũng được, còn không sợ trừ điểm, thuận tiện, mau lẹ, an tâm.” Thủy Miểu Miểu cười cự tuyệt nói ra.
Thẩm Mặc Thần sắc bén nhìn cô, bá đạo nói ra: “Tôi không thích phụ nữ của tôi ngồi xe buýt bị đàn ông khác chen.”
“Ai dám chen tôi? Bình thường đều là tôi chen người khác.” Thủy Miểu Miểu cười tự hào nói.
Nói xong, cô nhìn thấy ánh mắt Thẩm Mặc Thần càng càng lạnh lẽo mấy phần.
Cô biết anh nói không phải đùa giỡn.
Ánh mắt của cô cũng ảm đạm xuống, cúi đầu thấp xuống, nheo mắt nhìn Thẩm Mặc Thần, bất đắc dĩ nói: “Tôi lái chiếc xe hơn ngàn vạn không thích hợp, nếu làm đụng nó, trong lòng tôi day dứt.”
Thẩm Mặc Thần nhìn kĩ Thủy Miểu Miểu, giọng lạnh lùng nói: “Em chính là không muốn khiến người biết quan hệ của chúng ta sao?”
Bọn họ có quan hệ cái lông.
Thủy Miểu Miểu rất muốn nói cô không phải Lý Tư Tư, thế nhưng, nói ra, khẳng định Thẩm Mặc Thần sẽ lại tức giận.
Ông trời đối với mỗi người thật sự công bằng.
Đàn ông giống Thẩm Mặc Thần, anh tuấn, có tiền, có quyền, có dáng người.
Trên cơ bản tất cả ưu điểm đều cho anh chiếm.
Dù sao cũng phải để anh não tàn một chút, cho nên, não anh đoán chừng dùng não bạch kim cũng sửa không được.
Còn cố chấp, còn tự cho là đúng.
Chờ có một ngày Lý Tư Tư thực sự xuất hiện, đoán chừng anh sẽ hận không thể xóa đi đoạn nhớ lại này.
Thủy Miểu Miểu gãi đầu một cái.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô mím môi không nói lời nào, ngầm thừa nhận, ánh mắt lạnh mấy phần, trầm giọng nói: “Lý Tư Tư, một ngày nào đó em sẽ hối hận cự tuyệt tôi như vậy.”