Hôn quá đột ngột, Thủy Miểu Miểu ngửa ra sau theo phản xạ.
Đằng sau là tường.
Tay Thẩm Mặc Thần bưng lấy khuôn mặt cô, lưỡi đỏ dọc theo phác hoạ môi cô, lưu trên môi cô màu sắc hồng nhuận, lại hút bờ môi sung mãn của cô vào trong miệng, rồi phun ra.
Môi của cô giống như là bánh pudding, mềm mại, nóng ướt, thơm ngọt.
Thủy Miểu Miểu hít khí.
Đó là hôn môi sao?
Bờ môi đau, đại ca.
Trong mắt Thủy Miểu Miểu mê mang một tầng hơi nước, phòng bị nhìn Thẩm Mặc Thần.
Cuối cùng Thẩm Mặc Thần buông lỏng ra, hơi thở có chút bất ổn, khóa bờ môi cô sưng đỏ, nắm chặt tay cô đặt lên bụng dưới của mình, hỏi: “Em biết không?”
Biết cái gì?
Giống loại hôn môi kia không?
Thủy Miểu Miểu choáng váng, trong lúc nhất thời không có minh bạch anh hỏi cái gì.
Cô mờ mịt nói ra: “Cầu chỉ điểm.”
Thẩm Mặc Thần cười, ánh mắt mềm mấy phần.
Ở phương diện này cái gì cũng đều không hiểu, lại càng dễ để cho đàn ông thỏa mãn và động tâm.
Anh cưng chiều nhéo mũi của cô, cởi dây lưng, nắm tay của cô...
Thủy Miểu Miểu biết anh hỏi cái gì rồi.
Loại chuyện lặt vặt này, rất thẹn thùng, mà cô cũng không am hiểu.
Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái, đỏ mặt, liếc Thẩm Mặc Thần dò xét một chút, đối đầu hai con ngươi xinh đẹp của anh, hỏi: “Anh để thân ái của anh giao trong tay tôi, liền không sợ bị tôi làm hư ư.”
“Nếu em làm hư thân ái của tôi, tôi liền làm hư thân ái nhất của em.” Thẩm Mặc Thần kỹ xảo nói.
Khóe mắt Thủy Miểu Miểu kéo ra.
Lấy tính cách tính toán chi li của Thẩm tổng, cô tuyệt đối tin tưởng, anh sẽ làm như vậy.
Bời vì lực chú ý không tập trung, không cẩn thận, động thủ nặng.
Cô nhìn thấy Thẩm Mặc Thần hơi nhíu mày, kinh tâm táng đảm, vội vàng nói: “Sorry, lần đầu làm việc, khó tránh khỏi sơ sẩy, ngày khác quen tay hay việc, nhất định sẽ không quên ân anh cho tôi thử nghiệm.”
Mặc dù Thẩm Mặc Thần có chút đau, nhưng nghe cô nói tâm lý thật thoải mái, trong mắt lóe lên tinh quang, giương lên khóe miệng, hỏi: “Em không có làm vậy cới người đàn ông khác.”
Thủy Miểu Miểu rủ đôi mắt xuống.
Cô cũng phải có đàn ông khác chứ.
Thủy Miểu Miểu lắc đầu.
Tâm tình Thẩm Mặc Thần tốt, cúi người, cánh tay xuyên qua phía dưới đầu gối cô, ôm cô.
Thủy Miểu Miểu bị dọa tranh thủ thời gian ôm phần gáy anh, thận trọng hỏi: “Không cần học sao?”
“Không phải em muốn tắm rửa sao? Lúc tắm rửa tôi dạy cho em.” Thẩm Mặc Thần ôn nhu nói.
Này... Vậy là phải làm ư.
Thẩm Mặc Thần thả cô trong bồn tắm, mở vòi bông sen.
Thủy Miểu Miểu nhảy từ trong bồn tắm ra nói: “Tôi còn chưa có cởi quần áo.”
Thẩm Mặc Thần ôm eo cô, rút ngắn bên người, ngón tay cởi cúc quần áo cô.
Ánh đèn trên đỉnh đầu rơi trên người anh, anh gần như vậy, đẹp trai không cách nào bắt bẻ.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên cùng anh cùng làm việc này, thế nhưng, tim đập vẫn chậm một nhịp, có chút khẩn trương và bứt rứt.
Thủy Miểu Miểu không thích loại cảm giác này, lui về sau một bước, cười nói: “Để tôi, tự mình động thủ.”
Hai con ngươi thâm thúy của Thẩm Mặc Thần khóa cô lại, giọng nói bời vì một loại khát vọng nào đó mà trở nên khàn khàn, nói: “Làm nhiều có nhiều, cởi giúp tôi.”
Thủy Miểu Miểu: “...”
Tay của cô vươn tới trước mặt anh, khẽ run rẩy cởi từng cúc áo thứ nhất, thứ hai, thứ ba...
Thẩm Mặc Thần rất có kiên nhẫn, đứng nghiêm, ánh mắt sáng rực nhìn cô.