Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 212: Chương 212: Nhớ kỹ, tôi bị thương thế nào




“Nếu như tôi cứu được anh, anh liền nợ tôi một món nợ ân tình, nhất định phải đáp ứng tôi một sự kiện, thế nào?” Thủy Miểu Miểu giảo hoạt nói, trong mắt lóe tia sáng.

Thẩm Mặc Thần dò xét liếc cô một chút, bật cười một tiếng.

Cô không nói, anh biết nguyện vọng của cô là cái gì?

Muốn rời khỏi anh sao?

Ha ha.

Nằm mơ đi.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần trở nên lạnh lùng, khóa phía trước lại, khí thế ra lệnh: “Thủy Miểu Miểu, ngồi đằng sau, nhớ kỹ, tôi bị thương thế nào.”

Thủy Miểu Miểu mở to mắt, tràn đầy hoảng sợ, không phải anh chuẩn bị đụng cây chứ.

“Thẩm tổng, anh nghĩ lại đi, cái xe này của anh mà đụng, đều là xe hư người chết.” Thủy Miểu Miểu nhắc nhở nói.

“Bớt nói nhảm, ngồi đằng sau.” Thẩm Mặc Thần lạnh lùng quyết tuyệt nói.

Thủy Miểu Miểu không muốn chết đâu, cô chết rồi, Viêm Viêm sẽ là cô nhi, khả năng, còn thê thảm hơn cô khi nhỏ.

“Cái kia, anh không nên đụng vào cây, anh cứ lái phía trước, phía trước có một cái hồ, ước chừng sâu ba mét, bây giờ chúng ta mở cửa sổ ra, nước vào xe thì bịt mũi, ba mét không sâu, chúng ta leo từ cửa sổ xe ra. Là có thể được cứu.” Thủy Miểu Miểu đề nghị.

Thẩm Mặc Thần bất động liếc cô một chút, giữ kín như bưng, động khóe miệng.

Thủy Miểu Miểu có loại cảm giác bị lừa.

Chẳng lẽ, anh lừa cô nói ra phương pháp cứu?

Mẹ.

Đúng lão hồ ly giảo hoạt.

“Anh đưa thứ đáng giá để tôi nhét vào túi đi, trước khi xe xuống nước, tôi ném ra bãi cỏ.” Thủy Miểu Miểu đề nghị, sợ Thẩm Mặc Thần nhìn ra tâm tư của cô, buông thõng đôi mắt, trước tiên nhét điện thoại của Thẩm Mặc Thần vào trong túi.

Thẩm Mặc Thần khóa lại đường xá phía trước, giơ lên nụ cười rạng rỡ.

Cô vẫn nhớ mãi không quên điện thoại di động của cô.

Anh đưa ví tiền cho cô, Thủy Miểu Miểu bỏ vào trong túi, mong chờ nhìn anh.

Thẩm Mặc Thần đưa điện thoại di động của cô cho cô.

Thủy Miểu Miểu vội vàng bỏ vào trong túi.

Sau khi đạt được, cô nhếch miệng, cong đôi mắt như nguyệt, tươi cười.

Thẩm Mặc Thần liếc cô một chút, bất đắc dĩ trêu chọc nói: “Thủy Miểu Miểu, em không sợ chết sao? Chưa thấy qua người nào sắp chết, còn vui vẻ như vậy.”

Bời vì cô tồn tại, tâm tình của anh cũng hòa hoãn không ít.

Thủy Miểu Miểu mở cửa sổ ra, rất có tự tin nhìn Thẩm Mặc Thần, xác định nói: “Bởi vì chúng ta không chết được, đại nạn không chết, sẽ có phúc, tôi là người có phúc, anh về trước 50m, rẽ phải, sẽ đi qua mặt cỏ, sau đó, tùm...”

Thủy Miểu Miểu dựng ngón tay lên tạo đường vòng cung, vật rơi tự do.

“Chúng ta xuống nước.” Thủy Miểu Miểu nói xong, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vội vàng nói: “ chính là nơi này.”

Cô ném túi ra khỏi cửa sổ.

Thẩm Mặc Thần mở tất cả cửa sổ, cởi giây nịt an toàn ra.

Xe phòng về phía mặt hồ.

“Bùm.”

Xe rơi vào trong nước.

Nước từ bốn phía xông vào cửa sổ, giống như muốn nhấn chìm sinh mệnh, khí thế hùng hổ.

Thủy Miểu Miểu hít vào một hơi, biết rơi vào nước, sẽ bị tạt đau.

Cô nắm chặt tay, nhắm mắt lại.

Thẩm Mặc Thần nhìn ra Thủy Miểu Miểu vẫn khẩn trương, anh đưa tay phải ra ôm lấy gáy Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu còn chưa có làm ra phản ứng gì, Thẩm Mặc Thần đã ép mặt cô vào trong ngực của anh, dùng toàn bộ thân thể anh ngăn trở lực nước.

Thủy Miểu Miểu tựa vào trong ngực ấm áp của anh, trong lòng run lên bần bật, giống như nai con bị đụng vào, tới đột nhiên mà mãnh liệt, lưng đều cứng ngắc, trong đôi mắt tràn ngập hơi nước mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.