Ánh mắt lạnh lùng của anh ta khóa cô lại, không vui hỏi: “Là cô nói với Hạ Yên là tôi và cô qua lại?”
Thủy Miểu Miểu nghe khẩu khí chất vấn của Dạ Lăng Dật.
Hẳn là anh ta rất muốn xóa đi đoạn này.
Tuy không phải cô nói, nhưng đúng là bời vì cô không thận trọng lời nói, cho người ta có cơ hội để lợi dụng.
“Về sau tôi sẽ cẩn thận nói chuyện.” Thủy Miểu Miểu chân thành nói.
Dạ Lăng Dật khẽ động khóe môi lương bạc, châm chọc nói ra: “Cô cảm thấy cô và tôi xứng sao?”
“Không dám trèo cao.” Thủy Miểu Miểu thuận miệng nói ra.
Dạ Lăng Dật nhíu lông mày, ánh mắt lạnh lùng.
“Chớ ngoài mặt một bộ, phía sau một bộ với tôi, ở ngay trước mặt tôi là không dám trèo cao, phía sau lại là giao lời bốn phía, nói tôi và cô qua lại.
Tôi và anh qua lại sao?
Là ngủ với anh, vẫn là dùng qua anh rồi hả?
Cô không cảm thấy, loại phụ nữ như cô, có thể với tôi ư?”
Lông mi Thủy Miểu Miểu khẽ run, rủ đôi mắt xuống, che khuất dao động trong mắt.
Theo ý anh ta, bọn họ thực sự không thể ở cùng một chỗ.
Vậy thì không cùng một chỗ đi.
Thủy Miểu Miểu giương khóe miệng lên, biểu đạt rõ ràng nói: “Là lúc tôi tuổi nhỏ vô tri hiểu lầm, thật xin lỗi, còn có, tôi cũng cảm thấy, giữa chúng ta không có khả năng.”
Thủy Miểu Miểu gật đầu, thanh nhã chuẩn bị rời đi.
Trong mắt Dạ Lăng Dật lướt qua một tia lạnh thấu xương, chất vấn: “Vậy cô lấy đi hình của tôi là có ý gì?”
“Vậy anh giữ lại tấm hình này là có ý gì?” Thủy Miểu Miểu hỏi ngược lại.
Dạ Lăng Dật nắm chặt cánh tay cô, tơ máu tràn lan trong đôi mắt, tràn đầy căm hận, tiếng nói rít ra từ trong kẽ răng: “Tôi chỉ là nhớ kỹ chính mình trước kia ngu xuẩn, tôi kết giao với người phụ nữ như cô mà cảm thấy xấu hổ, đồng thời nhắc nhở tôi, cách loại người như cô xa một chút.”
Thủy Miểu Miểu nhìn chằm chằm ánh mắt chán ghét của Dạ Lăng Dật, trong mắt có hơi sương mờ mịt, lông mi khẽ run, giật giật khóe miệng tự giễu.
Trong mắt anh, ai cô cũng có thể làm chồng, đúng không?
Cô bị hãm hại, nằm trên giường đàn ông khác, cô nguyện ý sao?
Cô suy nghĩ nhiều, anh ta có thể ôm cô, an ủi cô, kiên định đứng bên cô.
Nhìn anh ta thống khổ, tuyệt vọng, căm hận, lòng của cô không có tốt hơn anh ta chút xíu.
Cho nên, cô đi cầu xin, qua nịnh nọt, dùng hết quyền lợi hèn mọn giữ lại một chút tình cảm cuối cùng.
Cô có thể làm, đều làm.
Làm gì để sau khi tổn thương, còn tiếp tục tổn thương.
Nếu như, nhất định để anh vẽ dấu chấm tròn trên tổn thương này, như vậy, sinh tử không cần gặp lại nữa.
“Anh có loại giác ngộ này rất tốt, loại phụ nữ như tôi, xác thực không phải cùng một thế giới với anh, nếu như không muốn ngu xuẩn tiếp, không muốn gặp mặt, đừng có gặp nhau, đó là tốt nhất.” Thủy Miểu Miểu lấy ảnh chụp từ trong túi ra, trực tiếp xé thành hai nửa, ngạoh nghễ hỏi Dạ Lăng Dật: “Anh muốn một nửa này không?”
Cô không đợi Dạ Lăng Dật trả lời, đem một nửa của anh ta đưa cho anh ta, vừa cười vừa nói: “Một nửa này, anh trên tấm ảnh, nhìn thật ngu ngốc.”
Dạ Lăng Dật không có nhận, trong ánh mắt khóa Thủy Miểu Miểu, lướt qua tia thống khổ và phức tạp.
Ảnh chụp rớt xuống đất.
Thủy Miểu Miểu liếc một chút, anh ta không nhận là chuyện của anh ta.
Cô xé nửa ảnh chụp hình cô thành mảnh nhỏ.
Cô cũng nói vĩnh biệt với Hạ Vãn ngu xuẩn.
Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, nuốt nước mắt về, quăng vụn ảnh lên,
Ảnh nát, bay lả tả, giống như là tuyết.
Rơi xuống mặt đất.