Thủy Miểu Miểu ngủ một đêm không ngon, nhiệm vụ ngày hôm qua không có cách nào thực hiện được, vậy mà nhiệm vụ hôm nay đã phải triển khai.
Cô có chút không muốn gặp lại Dạ Lăng Dật.
Mải suy nghĩ đến tận gần sáng mới mơ màng ngủ kết quả dậy trễ.
Cô ở trên giường ngồi dậy, gãi gãi khiến cho tóc bù xù, khẽ đảo mắt sau đó thở dài.
Điện thoại di động vang lên.
Thủy Miểu Miểu nhìn, là Sâm Mễ gọi thì nhắm mắt ấn nghe.
“ Alo, chào anh Sâm Mễ “. Thủy Miểu Miểu cố vẽ ra một nụ cười, chào hỏi.
“ Tiểu Thủy, hôm qua chụp ảnh thế nào rồi?” Sâm Mễ hỏi.
“ À, hôm qua em đã bám theo Dạ Lăng Dật, chụp được ảnh của anh ta và vị hôn thê, ảnh ấy dùng được không?” Thủy Miểu Miểu cẩn thận hỏi.
“ Ảnh của vị hôn thê cậu ta, sớm đã có người đăng lên rồi, không dùng được?” Sâm Mễ nói thẳng.
Ánh mắt Thủy Miểu Miểu ảm đạm.
Ở đầu dây bên kia, tâm tình Sâm Mễ không đến nỗi tệ, giọng trấn an:“ Quên đi, chụp không được thì thôi. Dạ Lăng Dật là người rất nguy hiểm, sư tử ăn thịt người, chụp được cũng không hẳn là chuyện tốt “.
“ Đúng thế “. Thủy Miểu Miểu nhếch chân mày, tâm tình rộng mở, lập tức nói thêm vào:“ Anh Sâm Mễ, anh thật là người đại nghĩa, mưu tính xâu xa, là tấm gương cho em học tập, là phương hướng cho em đi theo “.
“ Ha haa “. Tâm tình Sâm Mễ không tệ, giọng điệu trở nên khinh bỉ:“ Tổ của Băng Băng đi theo Tăng Tử hai ngày, cũng chẳng chụp được cái gì. Phía lãnh đạo rất tức giận, lập tức trả lại Case đó cho chúng ta. Tiểu Thủy, em không cần phải theo Dạ Lăng Dật nữa, sau này nhiệm vụ của em là theo Tăng Tử, anh tin tưởng lần này em sẽ chụp được mặt của người đàn ông kia. Mua vé tàu thì báo chuyến cho anh, để anh thông báo với lãnh đạo “.
Ách …
Chụp mặt a.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy không nên mừng vội.
Lần trước ảnh đó là do Thẩm Mặc Thần cho cô.
Chẳng qua, so với đi theo Dạ Lăng Dật cũng vẫn còn hơn.
“ Nhất định em sẽ làm hết sức “.
Cúp điện thoại, Thủy Miểu Miểu rời giường đánh răng, rửa mặt, lên mạng mua vé tàu để quay về.
Cùng đánh răng còn có Thẩm Mặc Thần, anh đang nhìn chằm chằm Viêm Viêm trong gương đang đứng đánh răng cùng mình.
Thằng nhóc này, ngủ không được ngoan rất giống Thủy Miểu Miểu, thích gác lên bụng anh, rồi cọ cà cọ quậy.
Anh mơ màng, còn cho đó là Thủy Miểu Miểu.
Trước đó, mỗi lần anh bị Thủy Miểu Miểu cọ quậy vào người thì sẽ tỉnh dậy, sau đó sẽ lật người, đem áp cô ở dưới thân thể mình, cùng với bóng đêm sẽ tạo ra một cảnh tượng vô cùng kiều diễm.
Nhưng lần này, vừa sờ vào lại là …
Anh lập tức tỉnh dậy, bật đèn, thấy Viêm Viêm thì tỉnh hẳn, sợ một hồi.
Thẩm Mặc Thần lại tắt đèn nằm xuống, Viêm Viêm lại gác chân lên bụng anh.
Ai …
Viêm Viêm chú ý ánh mắt của Thẩm Mặc Thần, cậu nhóc rùng mình một cái, dự cảm xấu vội vàng xúc miệng, tay xoa xoa mặt nói:“ Cha, con đi xem ti vi “.
Cậu nhóc như một làn khói biến mất khỏi nhà vệ sinh.
Thẩm Mặc Thần cất bàn chải, sau đó cạo râu, rửa mặt. Xong xuôi từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, thấy Viêm Viêm đang vừa ăn khoai tây vừa xem ti vi.
Thẩm Mặc Thần khoanh tay trước ngực, dựa người vào cửa nhà vệ sinh, hỏi:“ Hôm nay là thứ 6, con trốn học không sợ nhà trường sẽ gọi điện thoại cho mẹ sao?”
Viêm Viêm không thèm để ý đến lời anh nói, nhìn chằm chằm vào ti vi, nhàn nhã nói:“ Cô giáo lưu số điện thoại ấy là số mới của con, cô ấy không thể gọi cho mẹ được. Con đã dùng số di động của con gửi tin nhắn cho cô giáo xin nghỉ rồi “.
Thẩm Mặc Thần:“ …”